Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1236 : Hộ “Kim” xuất cảnh (1)

Ngày đăng: 07:42 30/04/20


Vỗn dĩ, tất cả việc này đang diễn ra theo đúng hướng Hoàn Nhan Tông Vọng đã dự liệu, đâu có ngờ rằng chỉ còn cách một bước, lại đột nhiên nảy sinh biến cố, lẽ nào đây là kế câu giờ của Nam triều?



Hoàn Nhan Tông Vọng lập tức giận dữ, đầu tiên hạ lệnh cho người giám sát chặt chẽ động tĩnh của mấy lộ viện binh, tiếp đến lại hạ lệnh cho người tìm gọi Trương Bang Xương đến.



Trương Bang Xương thì không biết sự tình, thấy Hoàn Nhan Tông Vọng mặt đầy giận dữ, trong lòng bất giác thấy sợ. Tay Lý Kỳ kia đã chết rồi, ngài còn giận cái nỗi gì nữa đây! Y Ông ta nói:



- Không biết Nhị thái tử cho triệu gấp tại hạ đến, có việc gì dặn dò?



Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ thẳng Trương Bang Xương nói:



- Được lắm! Ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi lại lật lọng, đâm sau lưng ta một nhát.



Trương Bang Xương kinh hãi thất sắc, nói:



- Nhị thái tử, đây chắc chắn là hiểu lầm. Tại hạ tuyệt đối không làm chuyện gì đắc tội với Nhị thái tử.



Lưu Ngạn Tông hừ một tiếng, nói:



- Ngươi còn dám giảo biện? Vậy ta hỏi ngươi, tại sao tám vạn viện binh Lạc Dương đột nhiên lại tiến quân về Khai Phong?



Trương Bang Xương trợn trừng hai mắt, nói:



- Việc này…việc này là không thể!




Vậy mà, đúng vào lúc này, tình hình lại thay đổi, từ phía tây bắc đột nhiên có quân tình khẩn cấp báo về, đại quân tây lộ vốn dĩ đang công phá Thái Nguyên, đột nhiên tách ra một nnh mã nhánh binh mã thẳng tiến về Khai Phong, hiện nay đã đến Cao Bình, cũng chính là gần cận Thái Hành Sơn.



Việc này khiến cho triều định trên dưới sợ mất vía, lập tức lại triệu tập ngay một họp khẩn cấp trong triều.



Ngô Khai quả rất sợ chết, y cơ bản là không biết đánh trận, vội nói:



- Không được, không được, nếu quân phía Tây tới, quân Kim chắc chắn sẽ sinh nghi, bất lợi cho đàm phán, chẳng may quân Kim lại đánh, vậy thì biết làm thế nào, sao chúng ta không cấp cho y ông ta ít quân lương, cho y ông ta rút về.



Trịnh Dĩ Phu lập tức nói:



- Việc này tuyệt đối không được. Lúc trước, chính là triều đình liên tục ra mấy đạo quân lệnh, kêu Chủng Sư Đạo dẫn Phụng Tường quân mau chóng tới cứu viện. Nay quân binh của Chủng gia đã tới trước cổng, ngươi lại bảo người ta rút về, vậy tám vạn Phụng Tường quân sẽ nghĩ thế nào? Nếu còn lần sau, liệu chúng có cấp tốc đưa quân tới không? Còn nữa, chẳảng may Tây quân rút lui, quân Kim lại công phá Khai phong, vậy thì đại sự không hay rồi.



Mấy lời đó vừa nói ra, dù là phái chủ hòa, hay phái chủ chiến, đều thấy rất là có lý.



Bởi vì, Tây quân có địa vị rất cao ở Bắc Tống, Chủng Gia quân và Triết Gia quân là chủ lực của Tây quân, dù sao thì cứ đánh trận là đám quan văn này sẽ nghĩ ngay đến Tây quân, cho nên, bọn họ cũng không dám đắc tội với Chủng Gia quân. Ngươi đối xử với người ta như vậy, lần sau ngươi liệu còn dám mong người khác ngày đêm hành quân về cứu viện ngươi nữa không. Nếu đắc tội với Tây quân, vậy thì đến lúc đó, chính bọn chúng sẽ là người chịu trận.



Đến cả Ngô Mẫn cũng cảm thấy nên để Tây quân đóng binh Đông Kinh. Đối xử với Tây quân như vậy, chẳng khác nào ném đi bùa hộ mệnh của chính mình. Đặc biệt là cánh viện binh tây lộ càng khiến bọn chúng run sợ. Tây quân, nói thế nào thì nói, cũng không được để chúng rút về.



Mỗi sự việc khi đem ra xem xét, dù là chủ hòa hay chủ chiến, bọn chúng đều đặt lợi ích của mình lên trên.



Nhưng nếu như vậy, lại nảy sinh một vấn đề, đàm phán tính thế nào?