Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1237 : Ngồi trong lòng mà không loạn thì không phải quân tử (2)

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Lúc nói chuyện, biểu hiện của hắn hệt như góa phụ khát tình vậy. Đêm qua, hắn đâu có phải không muốn “xử lý” Phong Nghi Nô ngay tại trận. Ngặt nỗi cơ thể bị thương, không tiện hành sự, kìm nén suốt một đêm, một mỹ nữ xinh đẹp như vậy ngủ cạnh bên, hơn nữa lại còn mấy lần ra ám hiệu, nhưng… nỗi khổ này đúng là không phải người thường có thể chịu đựng được đâu! Hắn nhanh đánh chống lảng, nói với Lưu Vân Hi rằng:



- Ồi dào! Đừng nói là cô đến đây là vì hậm hực ghen tỵ nhé!.



- Hậm hực ghen tỵ cái gì hả?



Lưu Vân Hi tò mò nói.



Lý Kỳ vênh váo nói:



- Ai độc thân, người đó tự biết.



Lưu Vân Hi ngây người, rồi hừ lên một tiếng, rút từ trong tay áo ra một phong thư, quẳng lên giường, sau đó quay người đi ra ngoài.



Lý Kỳ dừng hình, tò mò cầm phong thư lên xem qua, hai mắt sáng lên, cười lớn ha hả nói:



- Xem ra tất cả đều đã nằm trong lòng bàn tay ta rồi. Hoàn Nhan tiểu tử, lần này ngươi có mọc cánh cũng khó mà thoát. Nương tử, “chuyện đó” để lần sau làm, dù sao ngày tháng còn dài, hôn cái rồi tính sau.



Hắn vừa nói vừa sấn tới hôn mạnh lên môi Phong Nghi Nô một cái, rồi lại kêu lên ái ôi, nói:



- Nương tử, e là ta không ở lại cùng muội được nữa.



- Huynh định đi đâu?



- Giết bọn chó Kim.



- Vậy, vậy thì huynh nhất định phải cận thận đấy nhé!



Phong Nghi Nô tuy không muốn Lý Kỳ ra đi, nhưng nàng biết chuyến này Lý Kỳ không đi không được.



- Muội phải bảo bọn chó Kim cẩn thận mới đúng, ta sẽ để Thập nương ở đây với muội, hai ba ngày nữa, muội sẽ có thể trở về trong thành rồi. Phu quân ta mặc đồ trước nhé.




- Các ngươi còn có quê mà về, lão Ngưu ta có muốn đi thì cũng biết đi đâu về đâu.



Lương Hùng nói:



- Ngưu Cao, ngươi bớt nói một hai câu được không, giờ là lúc nào rồi.



Tay Lương Hùng này là thượng cấp của Ngưu Cao, Ngưu Cao gãi gãi đầu, hai mắt nhìn lên, không nói gì nữa.



Đúng lúc này, ngoài cửa có người nói:



- Dương tướng quân, tiểu nhân có việc bẩm báo.



Dương Tái Hưng nói:



- Vào đi!



Chỉ thấy một người bước vào, đi thẳng đến bên Dương Tái Hưng, thì thầm vào tai y mấy câu, rồi trao cho y một phong thư.



- Ta biết rồi, ngươi lui trước đi.



Đợi người đó đi khuất, Dương Tái Hưng đứng dậy, đóng hết cửa chính cửa sổ, mấy người còn lại nhìn không hiểu gì, rồi lại thấy Dương Tái Hưng bước lại, nói:



- Ngô Chỉ huy sứ, các ngươi nếu đi như vậy, chắc chắn sẽ ân hận cả đời đấy.



Ngô Giới kinh ngạc nhìn Dương Tái Hưng.



Dương Tái Hưng cười nói:



- Bởi vì Bộ soái còn chưa chết.