Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1244 : Chiến quả hiển hách

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Lát sau, lại thấy đám quân Kim hướng sang bờ đối diện hô:



- Nhị Thái tử muốn ta nói cho các ngươi biết, cảm ơn sự khoản đãi của đầu bếp thối ngươi. Chúng ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Một ngày nào đó nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần. Hơn nữa ta cũng rất thích chơi trò này, chỉ có điều ai là mèo, ai là chuột còn chưa biết được. Chúng ta đi trước, các ngươi cũng đừng để chúng ta chờ quá lâu.



Hô xong, Hoàn Nhan Tông Vọng liền giơ cây roi ngựa lên vẫy vẫy với Lý Kỳ, sau đó kéo dây cương, dẫn mấy nghìn tàn binh biến mất ở bờ bắc sông.



- Không hổ là Hoàn Nhan Tông Vọng. Trò chơi này thật sự càng ngày càng thú vị, nhân sinh có đối thủ như vậy, cũng có thể gọi là điều thú vị rồi!



Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lại quay sang nói với Chủng Sư Đạo:



- Chủng công, xin người hạ lệnh đi.



Chủng Sư Đạo trừng mắt nhìn hắn nói:



- Tiểu tử người là cố ý làm khó lão phu. Cuộc chiến này là ngươi đánh ra, sao lại muốn lão phu hạ lệnh, thật đúng là không có chút đạo lý nào.



Chủng Sư Trung bật cười ha hả nói:



- Đại ca, Minh Quốc Công là sợ hai người chúng ta cậy già lên mặt, khoa chân múa tay, cho nên lấy lui làm tiến, để chúng ta ngoan ngoãn nghe lời.



Trong mắt Chủng Sư Đạo lộ rõ ý cười nhìn Lý Kỳ, nói:



- Thật sao?



Đồ mồ hôi! Có những chuyện kỳ thật ngươi có thể không cần phải nói ra. Hai lão già ngươi cộng lại với nhau, thật đúng là khiến người ta đau đầu. Lý Kỳ bị hai lão già này làm cho lúng túng vô cùng. Đây chính là ưu thế của đông người đó, liền nói:



- Sao có thể chứ? Mặc dù Lý Kỳ ta tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng cũng có hoài bão không nhỏ. Hơn nữa ta còn rất tự tin, làm buôn bán, ta tuyệt đối không thể nói ra lời này, nhưng đánh trận thì quả thật là phải dựa vào hai vị tướng quân đấy.



Chủng Sư Đạo nghiêm mặt nói:



- Nếu ngươi là Thống soái, đương nhiên do ngươi phát hiệu lệnh. Lão phu cũng hiểu quân kỷ nghiêm minh của ngươi. Ngươi ra tay chỉ cần làm được ba chuyện, phục tùng, phục tùng, vẫn là phục tùng. Ngươi yên tâm, ngươi chỉ đông, lão phu tuyệt đối không đi tây.




Hàn Thế Trung chắp tay nói:



- Bộ soái yên tâm, Hàn mỗ nhất định không nhục với sứ mệnh.



Lý Kỳ cười nói:



- Ta đương nhiên là tin vào Hàn tướng quân rồi.



Lúc này Nhạc Phi bước tới nói:



- Bộ soái, những tù binh này xử lý thế nào?



Lý Kỳ nói:



- Có bao nhiêu?



- Cụ thể vẫn chưa rõ ràng, nhưng khoảng chừng chưa tới một vạn.



Lý Kỳ thở dài nói:



- Phần lớn trong đó là người Khiết Đan và người Hán chúng ta. Mà trong cuộc chiến tranh lần này, chúng ta cũng đã bị chết rất nhiều đồng bào, phải bổ sung thêm huyết dịch mới, giết đi thì quá tiếc. vẫn nên giữ họ lại.



Chủng Sư Trung nói:



- Nhiều người như vậy, khó mà trông giữ được. Ta nghĩ nên phân tán chúng ta, đưa họ tới các nơi, trực tiếp sắp xếp vào cấm quân địa phương.



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Lão tướng quân nói rất có lý. Nhưng với tình hình hiện nay mà nói, quyết không thể giữ họ ở Đông Kinh được, tránh gây họa về sau. Như thế này đi, để Hàn tướng quân trước tiên đưa tù binh tới khu vực Đăng Lai Thanh, sau đó sẽ từ từ xử lý, nhưng phải tận lực thiện đãi bọn họ. Về phần những tướng lĩnh đó, tất cả đều cùng ta đi về phía bắc. Họ đối với ta mà nói có lẽ là còn có chút hữu dụng.