Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1246 : Chiến tranh chỉ là sự kéo dài chính trị

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Lý Kỳ cười lạnh một tiếng nói:



- Tên tặc tử này nhiều lần hại ta, để gã ta chết như vậy, không khỏi quá là có lợi cho gã ta rồi. Ta muốn để gã ta nếm thử thủ đoạn của Kim Đao Trù Vương. Tiếc là Quách Dược Sư đã chết rồi. Ta chỉ có thể ủy tác toàn bộ ân oán này trên người Trương Bang Xương.



Triệu Giai thoáng nhíu mày, để lộ vẻ ác tâm, nói:



- Ngươi không thể … lại muốn người, heo gì đó chứ?



- Sao người lại biết? Ta còn đang định ….



Triệu Giai giơ tay lên, nói:



- Đừng, đừng nói gì nữa, ta không thể không nghĩ tới chi tiết này. Ngẫm lại cũng thấy thật ghê tởm.



Nói xong, y liền bật cười, nói tiếp:



- Tuy nhiên, cách này dùng ở đám người Trương Bang Xương, cũng được rồi. Thôi được rồi, ta hứa với ngươi, trước khi ngươi trở về, nhất định giữ lại cái mạng của gã ta.



- Đa tạ, đa tạ.



Lý Kỳ bật cười ha hả, chợt nghiêm giọng hỏi:



- Hiện giờ trong kinh thành thế nào?



Giọng nói chút chút đè thấp xuống.



Triệu Giai khẽ thở dài, nói:



- Tạm thời đều có thể khống chế được, không thể cho chạy thoát một người. Hừ! Văn thần đó bình thường ngang ngược kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Thật ra dù có kề dao vào cổ họ, ai nấy đều sợ tới đái cả ra quần, khóc lóc thảm thiết, cái gì là khí tiết, cái gì là quân tử, chó má cũng không bằng. Những người này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Ta bây giờ xem như là đã hiểu mặt mũi thật sự của họ rồi.



Lý Kỳ sợ y sơ suất như vậy, liền có ý tốt nhắc nhở:



- Nhưng người cũng không thể sơ suất như vậy được chứ. Những người này đều rất giảo hoạt, hơi không để ý, nghe lời bọn họ, có khả năng sẽ gây thành đại họa. Còn nữa, người nhất định phải bảo vệ những yếu đạo,nếu để lộ phong thanh, như vậy thì hỏng hết. Hơn nữa, người bây giờ cũng đang dựa vào bọn họ. Chiêu cây gậy và quả táo này, có lẽ người cũng đã hiểu rồi.



Triệu Giai gật đầu nói:



- Ừ, chuyện này ta cũng biết.



Lý Kỳ lại nói:
- Đa tạ!



Triệu Giai nói:



- Thật ra bên ngươi cũng nhất định phải thận trọng, thế cục kinh thành một ngày chưa rõ ràng, cho thấy ngươi không có bất kỳ hậu viện nào. Nếu có thể giành lấy được Yến Vân phủ và Vân Châu, điều đó cố nhiên là tốt nhất rồi. Nếu không thể, cũng không cần phải miễn cưỡng tới. Ngươi có lẽ là hậu thuẫn lớn nhất của ta, không thể có bất kỳ sơ suất nào.



Lý Kỳ cười nói:



- Chuyện này ta hiểu, nếu không ta cũng không thể xuất binh gấp như vậy.



Triệu Giai nói:



- Vậy thì được rồi, từ biệt hôm nay, hy vọng chúng ta có ngày gặp lại.



- Nhất định.



- Ta tiễn ngươi lên thuyền.



Hai người cùng bước tới bờ sông. Triệu Giai chia tay với Chủng Sư Đạo, sau đó đứng trên bến tàu, nhìn theo Lý Kỳ lên thuyền, mãi cho tới khi thuyền đã tới bờ bên kia, y mới thở dài, quay người bước đi.



Đối với y mà nói, chiến tranh thật sự cũng vừa mới bắt đầu. y phải đối mặt với bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời y. Thành hay bại chính là hành động lúc này.



Kỳ thực ngoài y ra, còn có một người vẫn luôn đứng trên đỉnh núi phía xa, dõi mắt theo đám người Lý Kỳ rời đi.



Người này chính là Triệu Tinh Yến.



Triệu Tinh Yến nhìn dòng nước cuồn cuộn, trên mặt hiện rõ nỗi thương xót và tiếc nuối. Nếu Lý Kỳ chọn đứng về phía nàng, vậy thì lúc này nàng mới là nhân vật chính, mà không phải một mình đơn độc đứng ở đây. Nói không thất vọng, nói đây là cam tâm tình nguyện, đó chắc chắn là giả.



Gió xuân thổi tới khiến cho sợ tóc mái của nàng tung bay, càng thể hiện rõ sự thê lương.



Nha hoàn bên cạnh nàng nói:



- Yến tỷ tỷ, hôm nay Bộ soái đã xuất binh chinh chiến rồi, chúng ta sẽ cùng họ tới phương bắc sao?



Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:



- Họ xuất binh gấp như vậy, có lẽ không phải là vì thu phục Yến Vân. Mục đích họ làm như vậy hoàn toàn xuất phát từ phương diện chính trị. Một khi cục thế kinh thành đã định, vậy thì cuộc chiến tranh này cũng có thể tạm thời tuyên bố kết thúc. Cho nên, kinh thành mới là thắng bại của cuộc chiến tranh này, tới khi đó nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt. Nếu như vậy, vì sao chúng ta phải chạy tới phương bắc?