Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1248 : Tần Cối thả mồi dụ cá

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Ngoại trừ hai huynh đệ Chủng Sư Đạo sớm biết kế hoạch Lý Kỳ, những người còn lại nghe được lời này đều thấy kinh động.



Không thể không nói, khẩu vị của Lý Kỳ còn lớn hơn tưởng tượng của họ rất nhiều. Họ vốn cho rằng bao vây tiêu diệt đại quân này của Hoàn Nhan Tông Vọng đã may mắn trong bất hạnh rồi, tài giỏi vô cùng. Thậm chí còn có thể nói là cực hạn. Nhưng họ không ngờ, bao vây tiêu diệt Hoàn Nhan Tông Vọng chẳng qua là vừa mới bắt đầu, mục đích của Lý Kỳ thực sự là đại quân đó ở phía tây và thu phục Vân Châu.



Chủng Sư Trung nói:



- Theo thông tin có được mấy ngày trước, cánh quân Kim đó đã đi tới Thái Hành Sơn rồi. Bây giờ có lẽ đã đi xa Thái Nguyên rồi. Ta thấy tính thành công của kế này rất lớn.



Nhạc Phi đứng lên chắp tay nói:



- Bộ soái, mạt tướng dẫn quân đi trước.



Chủng Sư Đạo khoát tay, nói:



- Nhạc Phi, tên Hoàn Nhan Tông Hàn đó cũng không phải dễ động vào thế. Hơn nữa còn có Hoàn Nhan Hi Doãn ở đó. Nghe nói người này văn võ song toàn, tài năng của gã ta không thua kém gì Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Tông Vọng. Ngươi thì lại quá trẻ.



Lời này đổi lại là người khác nói, Nhạc Phi đương nhiên là không phục rồi. Nhưng lời này nói ra từ miệng ân sư Chủng Sư Đạo của y. Y cũng không dám nói gì.



Lý Kỳ gật đầu nói:



- Chủng công nói rất đúng. Nhạc Phi, đây là điểm yếu của ngươi, cũng là ưu thế của ngươi. Ta tin chắc sớm muộn cũng có một ngày, ngươi sẽ vượt qua bọn chúng.



Nhạc Phi thấy Lý Kỳ nói như vậy, biết không thể để y đi trước, lúng túng gật đầu, ngồi trở về chỗ cũ.



Lý Kỳ lại nói với Chủng Sư Đạo:



- Chủng lão tướng quân, chuyến này nhờ vào ngài đấy!



Chủng Sư Trung gật đầu, nói:



- Cánh quân Kim phía tây, nhiều lắm cũng chính là sáu vạn nhân mã. Khi tiến công Thái Nguyên đã tổn thất không ít. Phái người tới Khai Phong, phỏng chừng cũng đã khoảng hai vạn, bảo vệ để đạt được mục đích, ta cảm thấy dẫn sáu vạn binh mã tiến về phía trước, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót được.



Sau khi đám người Nhạc Phi và Ngô Giới nghe thấy thế, cảm thấy vị lão tướng quân này quá cẩn thận rồi. Đối phương tổng cộng mới chưa tới sáu vạn binh mã, ngươi chỉ là đi vào vây tiêu diệt một phần binh lực trong đó, lại mở được sáu vạn binh mã. Đây không phải là làm tăng chí khí của người khác sao.



Dù sao họ vẫn còn quá trẻ, không biết được sự lợi hại của Hoàn Nhan Tông Hàn và Hoàn Nhan Hi Doãn. Hai người này đứng với nhau, bất kỳ ai cũng không dám khinh thường. Lý Kỳ vốn còn định để Chủng Sư Trung thống lĩnh tám vạn Chủng gia quân tiến về phía trước. Nghe ông ta nói như vậy, cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói:


- Nếu không thể giấu được bọn họ, vậy kế này của chúng ta e là rất khó mà đạt hiệu quả!



Tần Cối nói:



- Đó cũng chưa chắc.



Triệu Giai sửng sốt nói:



- Ngươi có kế sách gì, mau nói ra xem.



Tần Cối nói:



- Kế này của hạ quan có chút mạo hiểm, không biết Nhiếp chính vương có dám làm hay không?



Triệu Giai cười nói:



- Đã tới nước này rồi, ta còn có gì không dám làm nữa. Ngươi nói đi.



Tần Cối nói:



- Rất đơn giản, chịu đòn nhận tội.



Triệu Giai nghe xong mà nhíu mày, không hiểu nói:



- Chịu đòn nhận tội?



- Không sai!



Tần Cối nói:



- Nhiếp chính vương có thể mặc thường phục mang theo ít nhân mã, đi tới bờ bắc Trường Giang nghênh tiếp Hoàng thượng. Hơn nữa mượn chuyện kháng hoàng mệnh, xin Hoàng thượng chịu đòn nhận tội, lấy thoái làm tiến, trước tiên là bịt lấy miệng họ. Hoàng thượng và đám Thái Thái sư đó thấy Nhiếp chính vương chỉ mang theo dúm người như vậy, tất sẽ không còn nghi ngờ gì nữa. Hơn nữa, dù nói thế nào, Nhiếp chính vương đã đại thắng quân Kim, bảo vệ được Khai Phong. Hơn nữa còn tránh phải cắt nhường Thái Nguyên, Trung Sơn, Hà Gian cho Kim quốc, thậm chí ngay cả thuế cống có thể cũng được miễn. Đây chính là đại công. Hoàng thượng tuyệt đối không thể trách phạt Nhiếp chính vương. Hơn nữa còn tán thưởng Nhiếp chính vương. Cứ như vậy, đại kế tất thành. Đương nhiên, thế sự khó lường, chuyến này đi, nguy hiểm cũng không thể tránh khỏi, còn phải xem điện hạ có dám đánh cược ván này hay không.



Triệu Giai không chút do dự, gật đầu nói:



- Được! Làm như thế đi.