Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1254 : Gặp nhau nơi ngõ hẹp, người dũng cảm thắng

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Ngôn ngữ của Nữ Chân.



Đối phương không ngờ đang nói ngôn ngữ của Nữ Chân.



Vốn dĩ Hoàn Nhan Tông Vọng đã lâm vào tuyệt vọng, nghe thấy âm thanh quen thuộc, giờ khắc này không nhịn được nữa, lệ nóng lưng tròng, dùng ngôn ngữ Nữ Chân nói: - Ta là Hoàn Nhan Tông Vọng, đối diện là Ngân Thuật Khả.



- Thật sự là Tông Vọng.



Bóng đen phía trước dường như dùng thân thể của mình phá vỡ màn mưa, bóng dáng sung mãn của người này dần hiện trước rõ ràng trước đôi mắt của Hoàn Nhan Tông Vọng.



Người tới chính là đại tướng Kim quốc Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả.



Hoá ra Hoàn Nhan Hi Doãn sau khi biết được Hoàn Nhan Tông Vọng thất bại, biết lấy tính cách của Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ không tới Vân Châu, nhất định sẽ đến phủ Yến Sơn, nhưng gã lo lắng quân Tống sẽ thừa cơ đánh chiếm phủ Yến Sơn, tuy rằng bọn họ và Hoàn Nhan Tông Vọng là hai thế lực ở Kim quốc, đều không phục đối phương, nhưng gã và Hoàn Nhan Tông Hàn đều hiểu, nếu Hoàn Nhan Tông Vọng có gì sơ xuất, thì tổn thất Kim quốc bây giờ không thể chịu được, phía đông bắc không có người trấn thủ.



Nhưng, lúc ấy bọn họ vừa muốn tập trung binh lực bao vây tiêu diệt quân Chiết Gia, căn bản không rút binh lực ra được, Hoàn Nhan Hi Doãn tính toán thời gian, vì thế quyết định để Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả khẩn trương về Vân Châu điều binh, tới phủ Yến Sơn cứu viện.



Hoàn Nhan Ngân Khả Thuật trở lại Vân Châu, lập tức điều hai vạn binh mã, tiến đến phủ Yến Sơn, nào biết trên đường thì gặp Hoàn Nhan Tông Vọng, gã cũng rất may mắn không vì mưa to mà chậm tốc độ lại.



Khi Nhan Tông Vọng nhìn thấy Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, biết tính mạng mình xem như đã được bảo vệ, thở phào một hơi, gã trực tiếp từ trên lưng ngựa ngã xuống. Kỳ thật gã đã mệt đến không chịu nổi, tinh thần lúc nào cũng phải gắng gượng chống đỡ đến cực điểm, lúc này gã rốt cuộc đã không chống đỡ nổi.



- Tông Vọng!



- Nhị Thái tử!



- Nhị ca!



Một đám đại tướng không để ý đến kẻ thù phía sau, đều xuống ngựa đi về phía Hoàn Nhan Tông Vọng.




Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả càng đánh càng kinh sợ, sức chiến đấu của quân Tống vượt xa dự đoán của ông ta.



Ngay dưới tình hình hai bên đánh nhau vô cùng nóng ruột, phía đông lại vang lên tiếng giết.



Nhạc Phi bớt thời giờ quay đầu nhìn lại, thấy Dương Tái Hưng dẫn quân đuổi theo, mừng rỡ trong lòng, nói: - Các huynh đệ, viện quân của chúng ta tới rồi, giết!



Dương Tái Hưng này rất mạnh, đừng nói là trời mưa, cho dù là mưa đao, y cũng sẽ không quản. Dọc đường liều mạng thúc giục binh lính đi, mà chính y cũng làm gương, bởi vì trời mưa, khôi giáp cũng nặng thêm, y đơn giản là cởi toàn bộ ra, cánh tay trống không, không ít các binh sĩ cũng noi theo, cởi bỏ tất cả áo giáp, ném hết toàn bộ, đuổi theo như chết, lúc này mới đuổi tới đúng lúc.



Cũng may y Thống soái kỵ binh của Lang Kỵ Doanh, những binh lính này đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tố chất cơ thể vượt qua thử thách, so với tứ quân còn mạnh hơn nhiều, nhưng theo một vị lão đại như vậy, cũng là bất hạnh của bọn họ.



Dương Tái Hưng truy đuổi lâu như vậy, đã sớm đói khát, thời gian chào hỏi Nhạc Phi cũng không có, liền trực tiếp suất quân xông vào trận hình quân Kim, người khác mạo hiểm trong mưa lớn lâu như vậy, chạy lâu như vậy, sẽ không tránh khỏi mệt mỏi, mặc dù là Nhạc Phi cũng như thế, bình thường tốc độ và lực lượng rõ ràng không bằng, cũng may kẻ thù cũng như vậy, vì thế rất công bình.



Nhưng Dương Tái Hưng chạy lâu như vậy, y vẫn long tinh hổ mãnh, cánh tay trần cầm trường thương ra sức giết địch.



Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả thấy chi viện của đối phương tới, hơn nữa còn là một đám cánh tay trần, mỗi người như mãnh hổ xuống núi, đặc biệt là tên tiểu tướng cao lớn kia, vừa thấy mặt, đã liên tiếp chém giết ba binh lính tiên phong, trong lòng bắt đầu sinh thoái ý, nếu chẳng may thêm một cánh quân đến nữa, thì làm sao bây giờ, bên ông ta không có chi viện!



Dương Tái Hưng này vừa đến, y tiên cuồng tấn công, sĩ khí quân Tống đại chấn, những binh lính kia đều là tuổi trẻ khoe manh cương trang, là nghé con không sợ hổ, anh dũng giết địch, những sinh lực quân Nhạc Phi, Trương Hiến, Dương Tái Hưng này như ba lưỡi dao sức bén, không đánh mà thắng, giết quân Kim liên tiếp bại lui.



Nhạc Phi thấy Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả mặc còn hoa lệ hơn cả Hoàn Nhan Tông Bật, chắc chắn người này có lai lịch lớn, nghĩ thầm rằng nếu có thể bắt được người này, chuyến đi này cũng không tệ, hét lớn một tiếng, nói: - Trương Hiến, Tái Hưng, bắt giặc trước phải bắt vua!



Ba người lập tức dẫn đầu binh lính, xông vào giết Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, quân Kim thấy thế, vội vàng trở về bảo hộ Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, nhưng bởi vậy trận hình rối loạn.



Nhạc Phi thấy tinh thần quân địch đã loạn, dùng ám hiểu, tách đội ngũ chẵn ra lẻ, không để ý Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, quay lại xông vào, tiếp tục giết, không đến một lúc, đã giết chết mấy trăm quân Kim.



Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả thấy tình thế không ổn, khẩn trương dẫn binh lui lại.