Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1265 : Chết không toàn thây

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Mọi việc nhìn qua đột nhiên, nhưng kỳ thật đây là phương pháp thực hiện ổn thỏa nhất.



Nếu như có thể, Lý Kỳ đương nhiên hy vọng làm đến tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn nào, nhưng hắn biết rõ Đồng Quán cũng không phải hạng người hời hợt, càng cố nghĩ sâu xa thì bọn họ lại càng dễ dàng để lộ sơ hở, nếu bị Đồng Quán nhìn ra, để Đồng Quán chạy mất thì sẽ khiến cho hậu họa vô cùng. Nếu bất kể thế nào Lý Kỳ đều phải giết Đồng Quán, vậy thì chuyện này tiến hành càng sớm càng tốt.



Mới đầu Chủng Sư Đạo nghe kế hoạch này thì cảm thấy có chút đột ngột, nhưng Lý Kỳ lại cảm thấy, nếu ngươi đều không thể nghĩ đến thì Đồng Quán khẳng định cũng không nghĩ ra được.



Đây cũng không phải là đang diễn phim, có mấy cái lời thoại như kiểu ‘đầu hàng nộp vũ khí thì không giết’, mặc dù Đồng Quán có nộp vũ khí đầu hàng thì Lý Kỳ nhất định cũng sẽ giết ông ta, một khi đã như vậy thì còn dông dài làm gì.



Lý Kỳ đã sớm sắp xếp xong xuôi, chỉ cần Đồng Quán cùng Thắng Tiệp Quân của ông ta tách ra, đi vào lều lớn, ngay lập tức đâm chết ông ta, về phần những tướng quân bên người ông ta, Lý Kỳ biết mấy đại tướng bên cạnh Đồng Quán đều phi thường khẳng khái, cơ hồ đã đến mức như huynh đệ, lưu lại bọn họ chỉ sợ sẽ trở thành tai họa ngầm, nếu như vậy còn không bằng không giết thì thôi, đã giết thì cùng giết luôn.



Vì vậy cho dù là đám người Dương Tái Hưng, Nhạc Phi hay đám đao phủ đều ra tay không lưu tình chút nào.



Tuy rằng những tướng lĩnh này cũng đều là hạng người dũng mãnh thiện chiến, nhưng do không chuẩn bị đầy đủ, lại bị Lý Kỳ đánh cho không kịp trở tay, hơn nữa bọn họ lại đối mặt với những sát thủ máu lạnh như Dương Tái Hưng, Nhạc Phi, nên gần như trong nháy mắt, toàn bộ bọn họ đều phải ngã xuống.



Tên Đồng Quán kia dường như còn chưa tắt thở, ông ta hoảng sợ nhìn Lý Kỳ, dùng tay run rẩy chỉ vào Lý Kỳ nói:



- Ta với ngươi --- ngươi vì sao phải ---.



Lý Kỳ ngồi xổm xuống, cười ha ha nói với gã:



- Đúng vậy, ta với ngươi không thù không oán, nhưng trong chính trị thì làm gì có thù oán gì, không phải đều vì tự bảo vệ mình sao, những người trước kia ngươi làm hại, có ai lại có thù oán gì với ngươi, có phải hay không? Quận Vương Quảng Dương, ta nói ngươi cũng thật là, đang làm thái giám tốt như vậy thì không làm, muốn chơi mưu quyền làm gì chứ, ngươi muốn chơi thì cứ chơi, nhưng ta có điều không rõ, một tên nam nhân không hoàn chỉnh như ngươi, thì muốn đến chiến trường của những người đàn ông làm gì, còn muốn làm Thống soái, ôi, nếu kẻ thù nhìn đến một thái giám như ngươi cầm binh, sẽ cho rằng Đại Tống ta hết người rồi đấy.



- Ngươi đừng có trừng ta, cũng không phải là ta giết ngươi, là do Dương Tái Hưng giết đấy, ngươi muốn tìm thì tìm y đi, vẫn còn trừng, ta đang nói thật đấy, ngươi thật sự không có “tiểu kê kê” nha, đồ lẳng lơ, đáng lẽ ta không nên nói trực tiếp ra như vậy, ta biết ngươi kỳ thật cũng không muốn, đều chỉ là vì sinh tồn mà thôi, ta có thể thông cảm cho ngươi, vấn đề là ngươi hiện tự nghĩ lại đi, nếu ta --- Dương Tái Hưng không giết ngươi, thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ giết y, nếu ngươi là y thì ngươi cũng phải làm như vậy thôi. Được rồi, cái này coi như là ta nợ ngươi, lính của ngươi thì ta sẽ giúp ngươi chiếu cố họ. Ồ, ta biết ngươi không vợ không con, tài sản trong nhà ngươi ta sẽ giúp ngươi quản lý --- này này này, ta vẫn chưa nói xong mà, sao ngươi đã tắt thở luôn rồi.



Còn có thể không tắt thở sao, ngươi giết ta, lại muốn cướp binh của ta, cướp tài sản nhà ta. Quan trọng nhất đấy là vì sao ngươi phải nói cho ta biết? Trên đời này còn có điều gì so với điều này càng khiến cho người ta không thể tiếp nhận được nữa chứ.



Cứ như vậy, một trong những quyền thần cuối thời Bắc Tống, một trong số sáu kẻ ác, Đồng Quán, cứ thế đã bị Lý Kỳ làm cho tức chết. Tên đại thái giám lúc trước trong tay nắm binh mã, quyền khuynh một thời, ở trong triều lật tay có thể gây ra sóng gió, vô hạn phong cảnh, một đời ngang ngược kiêu ngạo, tại thời khắc này mang theo đầy ngập phẫn nộ, nghi hoặc rời khỏi nhân gian.



Nhưng cặp mắt của ông ta lại mở thật to, có lẽ cái này gọi là chết không nhắm mắt đi.



Bởi vì ông ta xuất thân từ thái giám, dưới gối không có con cái, sau khi ông ta chết đi, mọi chuyện đã qua đều tan thành mây khói.


- Nếu Tông Vọng có thể đánh chiếm phủ Yến Sơn, như vậy chỉ cần tiến binh từ phủ Yến Sơn, từ hai phía giáp công quân Tống. Kỳ thật chỉ cần phủ Yến Sơn bị phá, ta nghĩ đám quân Tống này cũng sẽ tự mình rút lui, đến lúc đó, chúng ta có thể vượt qua sông truy kích, nếu bọn chúng đi cứu viện phủ Yến Sơn, chúng ta đã có thể giữ nguyên kế hoạch, đánh bọn chúng từ cả hai phía, nếu bọn chúng rút lui về Tây Bắc, chúng ta có thể thuận tiện đoạt lại Sóc Châu, Ứng Châu, Đại Châu.



Hoàn Nhan Tông Hàn đương nhiên hiểu được điểm này, nhưng điều này còn phải nhờ vả vào Hoàn Nhan Tông Vọng có thể đánh chiếm được phủ Yến Sơn, gã lại hỏi tiếp:



- Còn một điều nữa thì sao?



- Tây Hạ!



Cao Khánh Duệ ánh mắt sáng lên, vội nói:



- Đúng vậy, chúng ta có thể khiến Tây Hạ xuất binh đến Tây Bắc, dây dưa với Tây Quân ở Sóc Châu, sau khi giải quyết xong được phía này, chúng ta đã có thể tập trung binh lực đối phó với đội cấm quân này rồi đấy.



Các tướng sĩ còn lại đều gật đầu tán thành với kế sách này.



- Tốt! Ngươi lập tức mang một phong thư đưa đi Tây Hạ.



Hoàn Nhan Tông Hàn gật đầu, lại nói:



- Bất kể thế nào, chúng ta vẫn phải chuẩn bị trước cho tốt, một khi có cơ hội thì chúng ta phải nghĩ biện pháp vượt sông Tang Thiên, người đâu, truyền lệnh của ta, đại quân tập kết ở sông Tang Thiên.



….



Doanh trại quân Tống



- Khởi bẩm Bộ Soái, quân Kim bắt đầu tập kết binh lực ở bờ sông bên kia.



- Hả?



Lý Kỳ cười ha ha nói:



- Vậy thì không thể tốt hơn được nữa, ta đây sẽ đợi bọn chúng qua sông. Đi, đi đến bên bờ sông nhìn một chút.