Bắc Tống Phong Lưu

Chương 16 : Đối câu đối (p1)

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


Lý Kỳ mỉm cười, chỉ vào hai bức câu đối:



- Không phải vừa rồi ngươi nói, nếu ai có thể một mình đối được hai bức câu đối này. Có thể miễn phí ăn ở tại Phỉ Thúy Hiên. Hơn nữa còn có thể được thưởng một trăm ngân lượng. Lẽ nào ngươi lại quên?



Thái Lão Tam nghe thấy vậy, chợt cười lên ha ha, đáp:



- Phỉ Thúy Hiên của chúng ta chính là chiêu bài bằng vàng. Há có thể nói mà nuốt lời. Chỉ cần ngươi có thể đối ra được bất kỳ câu nào trong hai câu, chúng ta tự nhiên sẽ thực hiện lời hứa hẹn.



Y cũng không tin tên thư sinh nghèo nàn kia có thể đối được.



Lý Kỳ lắc đầu cười nói:



- Ta không đối được, nhưng ta biết người có thể đối được.



- Ai?



Thái Lão Tam sững sờ.



- Cậu ta!



Ngón tay của Lý Kỳ chỉ về hướng tiểu nam hài đang nằm trên đất.



- Nó? Ngươi nói là tên ăn mày kia?



Thái Lão Tam chỉ vào tiểu nam hài, kinh ngạc hỏi.



Lý Kỳ quăng ánh mắt tán dương về phía Thái Lão Tam, cười đáp:



- Chúc mừng ngươi đã đoán đúng.



Thái Lão Tam ngây cả người. Bỗng cười lên ha hả. Mọi người cũng cười theo y. Giống như Lý Kỳ vừa kể một câu chuyện hài hước vậy.



“Cứ cười đi, cười cho sướng miệng đi. Đến lúc muốn khóc lại khóc không ra nước mắt.”



Lý Kỳ im lặng, đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt.



Thái Lão Tam cười một lúc mới ngừng lại, sắc mặt bỗng trầm xuống quát:



- Các hạ đang tiêu khiển chúng ta phải không?



Lý Kỳ giang hai tay, kinh ngạc nói:



- Vị quản gia đại nhân này, cớ gì ngươi lại nói như vậy? Ta nghĩ quý điếm đã treo hai bức câu đối trên kia, cũng là hy vọng có người có thể sớm đối ra vế dưới. Ta làm như vậy, đơn giản là không muốn lãng phí một phen ý tốt của quý điếm mà thôi.



- Ngươi…Ngươi nói không sai.
Trần A Nam cắn chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ quật cường, dùng sức lắc đầu.



- Rất tốt.



Lý Kỳ gật đầu cười, lại hỏi:



- Vậy ngươi có muốn bọn họ hầu hạ ngươi không?



Trần A Nam lại dùng sức gật đầu.



- Tốt lắm, vậy ngươi cứ làm theo lời ta nói.



Lý Kỳ cười bí ẩn, sau đó nói nhỏ vào tai Trần A Nam.



Thái Lão Tam thấy hai người kia một bên nói nhỏ, một bên cười cười nói nói, trong lòng cũng là không yên bất an. Nếu tên ăn mày đó thực sự đối được hai câu đối. Vậy thì Phỉ Thúy Hiên của bọn họ thật đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc. Cho nên y đi dịch về phía Lý Kỳ, vãnh tai lên muốn nghe lén.



Nhưng Lý Kỳ sao có thể cho y cơ hội đó. Miệng cơ hô dán vào tai của Trần A Nam. Khiến cho Thái Lão Tam một chữ cũng không nghe lén được, mặt mũi tràn đầy vẻ buồn bực.



Qua một lúc, Lý Kỳ bỗng ngồi thẳng dậy, hướng Trần A Nam cười hỏi:



- Ngươi nhớ hết chưa?



Trần A Nam gật đầu:



- Nhớ kỹ rồi.



Lý Kỳ vỗ vai Trần A Nam, nói:



- Tốt, đi thôi.



Trần A Nam nhẹ gật đầu, liếc nhìn Thái Lão Tam, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi. Nhưng khi cậu ta chứng kiến người mẹ đã suy yếu không chịu nổi, oán hận rất nhanh đã thay thế sự sợ hãi. Cậu ta đứng thẳng thân thể, đến trước mặt Thái Lão Tam, đầu ngẩng lên, hỏi:



- Câu đối của ngươi là gì?



Ngữ khí có chút khinh thường.



Thái Lão Tam thấy y chỉ là một tên ăn mày, mà cũng dám diễu võ dương oai trước mặt mình. Trong lòng rất giận dữ. “Đồ dê con mất dịch này, nếu mà ngươi đối không được, xem bản đại gia ta thu thập ngươi như thế nào”. Y cắn răng đáp:



- Không biết ngươi hỏi câu đối nào?



- Tùy tiện.



Trần A Nam phất tay nói, sắc mặt có vẻ không kiên nhẫn.