Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1273 : Quân bài then chốt

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


Dưới tình huống bình thường, đàm phán song phương đều phải bỏ ra một cái giá lý tưởng, cho mình, cũng là cho đối phương một con đường sống, tận khả năng đi tranh thủ điểm mấu chốt để nâng cao giá cả, đây là kỹ xảo đàm phán thông dụng.



Nhưng Lý Kỳ vừa lên tiếng, đã đem điểm mấu chốt của chính mình nói cho đối phương biết, không mang theo một chút hư chiêu, giống như chính lời hắn nói, hắn chưa từng thành thật cùng người khác đàm phán như vậy.



Hiện nay nếu như là lúc trước, có lẽ hắn còn có thể tranh thủ lấy các loại như đất đai vv, bởi vì trước kia Tống triều rất yếu, Kim quốc khinh thường Tống triều, bọn họ có thể bán đất đai trước cho ngươi, đợi tiền tới tay, sẽ tìm cái lý do đoạt lại, loại mua bán này, đổi lại là Lý Kỳ, Lý Kỳ cũng sẽ làm nha!



Nhưng hiện tại bất đồng, Kim quốc hiểu hiện giờ chi quân Tống này cũng không phải là chi quân đàn bà trước kia, để người khác tùy ý nắn tròn chà méo, đất này cho bọn họ, muốn thu hồi lại, vậy nhất định phải trả một cái giá thật cao.



Mà địa khu Yến Vân mỗi một tấc thổ địa đều vô cùng quan trọng, đặc biệt ở dưới tình huống hai bên đều giằng co, dù chỉ là một thành trấn nhỏ, đều có thể đánh vỡ thế cân bằng của địa khu Yến Vân, thử hỏi dưới loại tình huống này, Kim quốc làm sao có thể đồng ý bỏ ra một tấc thổ địa chứ.



Ta biết ngươi không chịu nhượng ra, ta cũng sẽ không nhượng bộ, một khi đã như vậy, có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí thời gian, còn không bằng trực tiếp làm rõ cho rồi.



Nhưng mà, Lý Kỳ thành thật lại làm cho các đại biểu Kim quốc đều ngây ngẩn cả người, không thể không nói, cách nói này của Lý Kỳ, đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá hà khắc rồi, cũng đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của bọn họ.



Bọn họ trước khi đến đã thương lượng hơn nửa ngày, cũng thảo luận ra vài điểm mấu chốt, đầu tiên đương nhiên là nhất định phải bức bách quân Tống rời khỏi Vân Châu, nhiều nhất đáp ứng không đi đánh Sóc Châu, Ứng Châu, chú ý đến Đại Châu, về phần phương diện thuế cống, chúng còn hy vọng Tống triều có thể gia tăng một ít, ít nhất ngươi không thể giảm bớt, nhưng không nghĩ đến Lý Kỳ vừa lên tiếng, liền phá vỡ ảo tưởng của bọn họ.



Hoàn Nhan Tông Hàn lúc này liền nói: - Không có khả năng, tuyệt không có khả năng này.




Hoàn Nhan Tông Vọng biết ân oán của Hoàn Nhan Tông Hàn và Da Luật Đại Thạch, vì thế gã đưa mắt ra hiệu cho Hột Thạch Liệt Bột Hách một cái.



Hột Thạch Liệt Bột Hách kỳ thật trong lòng đã sớm có chuẩn bị, bởi vì phàm là có Lý Kỳ tham dự đàm phán, chưa một lần được an ổn, vội vàng đứng dậy, giảng hòa nói:



- Tướng quân, Kinh Tế Sử, việc gì cũng có thể thương lượng, hơn nữa việc này liên quan trọng đại, chớ có hành động theo cảm tính nha!



Lý Kỳ thấy tốt thì lấy, ha hả nói: - Xem ra Hột Thạch Liệt trước làm kinh doanh vài năm, đã nắm giữ tinh túy của buôn bán, không sai, bất cứ chuyện gì đều có thể đàm ra một kết quả hoàn mỹ.



Hoàn Nhan Hi Doãn sợ hãi Hoàn Nhan Tông Hàn thật sự trong cơn tức giận, không để ý đại cục, nhưng gã lại không thể chịu thua như vậy, vì thế liền nói: - Nhưng nếu ấn theo cách nói của ngươi, ta thấy rất khó để đàm ra được một kết quả hoàn mỹ nha!



Lý Kỳ lắc đầu nói: - Lời ấy sai rồi, kỳ thật minh ước trên biển lúc trước chúng ta đáp ứng thuế cống cho các ngươi, thực sự không phải là vì để cho bọn họ giúp chúng ta đoạt lại mười sáu châu Yến Vân, ít nhất minh ước không có điều này, bằng không mà nói, các ngươi phải có nghĩa vụ giúp chúng ta đánh hạ, mà không phải là chúng ta đưa tiền mua, thuế cống này là chúng ta thấy các ngươi khó khăn, nên trợ giúp các ngươi, ta biết rằng quốc gia các ngươi hiện tại cũng là vô cùng khó khăn, ồ, ta không phải nói Hoàng đế các ngươi không có năng lực, chẳng qua vừa mới lập quốc, có chút khó khăn cũng là tránh không khỏi, giờ cũng không có gì mà khó có thể mở miệng, chúng ta cũng đã trải qua, cho nên, ở điểm này, chúng ta so với các ngươi càng thêm có kinh nghiệm, nếu chúng ta đã đạt thành huynh đệ chi minh, Đại Tống chúng ta đương nhiên sẽ giúp huynh đệ một phen, nhưng đây là nhân nghĩa mà chúng ta bỏ ra, chứ không phải là nghĩa vụ phải làm như vậy, hoặc là bị người khác buộc làm như vậy.



Ngươi đây còn không phải cố ý, ngươi rõ ràng chính là thành tâm ngầm châm biếm chúng ta nghèo nha! Hoàn Nhan Tông Vọng trong lòng hận nha, nhưng gã lại không dám hờn dỗi mà nói cái gì chúng ta mới không cần sự trợ giúp của các ngươi, nói vậy, loại gian thương như Lý Kỳ nhất định sẽ được như ý mà mượn cớ xuống thang, nói cái gì mà các ngươi còn vì chút thuế cống ấy mà tranh đến mặt đỏ tai hồng. Thản nhiên nói: - Vậy ngươi đến tột cùng là có ý tứ gì?



Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, tiếp tục thúc đẩy kiến thiết kinh tế hai nước.