Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1284 : Trước sau như một

Ngày đăng: 07:43 30/04/20


- Lại là hai tên dở hơi này?



Lý Kỳ trợn hai mắt, nhức đầu cực kỳ, nói:



- Cũng đúng, ngoài trừ hai tên dở hơi này, còn ai dám làm càn như vậy, lại dám đến địa bàn của Yến Vân Vương ta chơi xấu chứ.



Trần đại nương hỏi:



- Đại nhân, ngài có gặp bọn họ không?



Nếu ta không gặp, thì hai tên dở hơi này chắc chắn sẽ không đi. Nếu đuổi bọn họ đi, bọn họ chắc chắc sẽ trèo tường vào. Mấy thê tử của lão tử đều ở đây, lỡ như bị bọn họ nhìn thấy cái gì, thì thiệt thòi lớn rồi. Dù sao vẫn phải gặp mặt bọn họ, đuổi bọn họ đi sớm chút là được. Lý Kỳ khoát tay nói:



- Ta lười đi rồi, dẫn bọn họ đến đây đi. À, nói với nữ quyến trong phủ, không có việc gì thì đừng đi loạn, tạm thời có dã thú lui tới.



Trần đại nương nghe được thì nửa hiểu nửa không, nhưng cũng không hỏi nhiều, ồ một tiếng rồi ra ngoài.



- Ai ôi!!!



- Ca ca cẩn thận, đừng để té nhã.



Một lát sau, Lý Kỳ ngồi trong phòng chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng của hai người. Giọng nói này làm sao Lý Kỳ quên được, chính là tổ hợp dở hơi nhất Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu, trong lòng cười thầm, được nha, lần này ta thật muốn xem hai người các ngươi diễn trò xiếc gì.



Lát sau, liền thấy hai người đi từ ngoài vào, bởi vì Lý Kỳ cũng không đóng cửa, nên hai người bọn họ đi thẳng vào.



Đúng là Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu, nhưng bọn họ hoàn toàn không ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, cực kỳ cao quý như trước kia, không chỉ như vậy, mà ngược lại mặc quần áo chắp vá, khom lưng gù lưng, đặc biệt là tên dở hơi Cao Nha nội lại còn chống gậy, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào.



Rõ rành rành là hai tên tiểu ăn mày hết ăn lại nằm nha.



Tình huống kỳ lạ nha!



- Các hạ là…?



Lý Kỳ nhìn đến ngây người, còn dụi dụi mắt, lúc này mới xác định là mình không nhìn nhầm, thầm cả kinh, không phải chứ, chỉ mới mấy tháng mà làm tên ăn mày rồi.



- Lý đại ca (Lý Kỳ), huynh…cuối cùng huynh đã trở lại rồi…hu hu hu.



Hai người vừa mới nhìn thấy Lý Kỳ liền hai mắt đẫm lện, trong kích động còn mang theo chút bi thương, trong bi thương lại mang theo đau khổ, thật sự là ta nhìn thấy mà còn thương nha!



Oa! Thật quá khoa trương mà, còn rơi lệ thật nữa. Lý Kỳ bị bọn họ làm như vậy mà thật lòng có chút không hiểu, không kìm lòng nổi đứng dậy, nói:



- Hai người các ngươi sao lại thành ra bộ dạng này.



Cao Nha nội oán than một tiếng, nói:



- Không nói cũng được, không nói cũng được.



Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:



- Ngươi đã không muốn nói thì ta không hỏi vậy, để tránh nhắc đến chuyện đau lòng của ngươi.



Kịch bản không phải như vậy nha! Cao Nha nội vội nói:



- Ngươi hỏi thêm vài câu thì ta có thể nói cho ngươi biết nha.



Trong mắt Lý Kỳ lóe lên ý cười, nói:



- Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Hồng Thiên Cửu cũng không dám tỏ vẻ nữa, vội nói:



- Lý đại ca, chuyện là như vầy. Không lâu trước Thái úy quyên toàn bộ tiền cho triều đình, bây giờ chúng ta là người nghèo nhất Đông Kinh đó, đã mấy ngày không ăn cơm rồi.
Lý Kỳ cả giận nói.



Cao Nha nội nhếch miệng, nói:



- Còn nói không có, lúc trước ngươi giả chết, hại ta tìm ngươi trên sông mất mấy ngày, rượu thịt không màng…



- Ca ca, là cơm nước không màng.



- Đều như nhau, đều như nhau.



Lý Kỳ vừa nghe thì lửa giận hừng hực xông lên, nói:



- Con mẹ ngươi còn nói nữa, ngươi có biết không, băng ghế đó của ngươi suýt chút ném chết ta rồi.



Cao Nha nội ủy khuất nói:



- Ta không phải là muốn giúp ngươi sao, đổi lại là người khác, e rằng người khác đã sớm chạy rồi, ngươi còn trách ta, thật không có đạo lý mà. Lúc đó, ta vì chuyện này mà chịu mọi uất ức, ngươi lại không chịu nói cho ta biết sớm, thiệt thòi cho ta còn xem ngươi như huynh đệ.



Y càng nói càng ủy khuất, nhớ lại những tháng ngày không chịu nổi kia, thật là bị Lý Kỳ chơi thảm mà, vành mắt đỏ cả lên.



Lý Kỳ ngẫm lại, tình huống đó mà bọn họ còn dám tiến lên giúp đỡ, đích thực là vô cùng đáng quý, cũng không trách sai lầm trí mạng kia của y.



Hồng Thiên Cửu lại nói:



- Đại ca, việc này huynh quả thật làm không tốt mà. Việc vui như vậy, huynh lại không gọi Tiểu Cửu. Đệ trước giờ chưa từng giả chết, nhất định rất thú vị, hơn nữa, có chúng ta cùng chết với huynh, thì huynh cũng không cô đơn nha.



Cao Nha nội gật đầu nói:



- Đúng vậy, đúng vậy, lúc đó ta cũng ngốc. Nếu biết sớm là giả, ta nên nhảy xuống cùng Phong nương tử, nói không chừng Phong nương tử sẽ…ha ha.



Lý Kỳ lạnh lùng nói:



- Sẽ cái gì?



Cao Nha nội ngẩn phắt ra, vội lắc đầu nói:



- Không có gì, không có gì.



Lý Kỳ cũng biết người này chó không đổi được ăn cứt mà, không chấp nhặt với y, nói:



- Được rồi, các ngươi cũng giỏi rồi, không chỉ gạt được ta, mà còn ăn nhiều điểm tâm của ta như vậy, hai ta rõ ràng rồi. Bây giờ ta còn có chút chuyện phải xử lý, các ngươi đi trước đi. Mấy ngày nữa ta sẽ thăm cha của các ngươi, đến lúc đó nói tiếp.



Cao Nha nội vội nói:



- Đừng mà, chúng ta nghe ngươi trở về thì chuẩn bị mời ngươi đến quán rượu chơi, đón gió tẩy trần cho ngươi.



- Miễn đi, miễn đi, ý tốt của các ngươi ta ghi nhận trong lòng, nhưng bây giờ ta thật sự không có tâm tình này, các ngươi đi đi.



Lý Kỳ khoát tay nói.



Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói:



- Ca ca bây giờ đã là Yến Vân Vương, còn có chuyện gì có thể khiến huynh phiền não sao? Ca ca làm một Hầu gia cũng lợi hại không kém nha.



- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, đi sang chơi một bên.



Cao Nha nội bỗng nhiên cười hì hì, lại đưa mặt qua nói:



- Lý Kỳ, bản Nha nội biết ngươi vì sao mà phiền rồi.