Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1311 : Chia quyền (2)

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Triệu Giai không vui nói: - Đây là quốc gia đại sự, sao tới phiên khanh thì lại trở nên giống trộm vậy, còn lén lút thương lượng, có điều khanh cũng đừng nghĩ trẫm không biết gì như vậy. Trẫm dĩ nhiên hiểu phải làm sao.



Lý Kỳ nói như vậy đơn giản chỉ là không muốn đoạt công lao của Bạch Thiển Dạ, bởi vì bây giờ Bạch Thiển Dạ thực sự rất cần thiết có được sự khẳng định của mọi người, vì thế, Lý Kỳ thậm chí còn không dám quấy rầy nàng.



Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng thánh minh.



Triệu Giai bất đắc dĩ lắc đầu, lại hỏi:



- Vậy chuyện thu nạp nhân tài nước khác thì sao?



- Hoàng thượng, việc này không chút quan hệ tới thần, hoàn toàn là do Thất nương nghĩ ra, thần còn suýt chút ngộ thương người mình nữa.



- Ngộ thương người mình? Vì sao lại nói như vậy?



- Còn không phải sao.



Lý Kỳ nói lại một lượt chuyện hắn điều tra những thương nhân Đại Thực kia với Triệu Giai.



- Thì ra là thế. Triệu Giai nói:



- Xem ra Bạch nương tử đã chuẩn bị đầy đủ cho buổi lâm triều hôm nay nha. Những thương nhân Đại Thực kia mang theo không ít tiền đến Đại Tống ta, nếu tiền của bọn họ có thể sử dụng hợp lý, thì đích thực cũng có thể giúp chúng ta giải quyết không ít khó khăn, cũng có rất nhiều điểm tốt đối với việc chấn hưng kinh tế Đông Kinh. Trẫm cũng có thể thu nạp bọn họ, nhưng chủ động thu nạp nhân tài nước khác thì không khỏi có chút không phúc hậu lắm.



Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng suy nghĩ rất đúng, việc này đích thực sẽ khiến các nước xung quanh cảm thấy phản cảm. Nhưng chúng ta có thể thu nạp nhân tài một cách bị động, giống như thời kỳ chiến tranh lúc trước, nếu đối phương nhất định muốn nương nhờ chúng ta, hoặc nói là bọn họ nản chí với quốc gia của bọn họ, chúng ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng cũng đừng có ai cũng nhận, nếu là quan tướng, trọng thần của đối phương thì chắc chắc không thể nhận, trừ phi là phái đối địch, nhưng phú thương hoặc nhân tài có kỹ năng đặc biệt thì có thể được. Chúng ta thậm chí có thể thiết lập pháp luật, chỉ cần bọn họ có thể đầu tư bao nhiêu tiền vào Đại Tống ta, thì chúng ta sẽ cho bọn họ thân phận con dân Đại Tống chúng ta, dù sao thì tiền và kỹ thuật cũng là thứ mà Đại Tống ta cần nhất. Hơn nữa cũng sẽ không gây ra tranh cãi quá lớn, tin rằng đối phương cũng sẽ không vì một hai thương nhân, thợ thủ công mà tìm đến tận nhà, hơn nữa, việc này cũng không tiện điều tra.



- Vẫn là khanh có cách.




Triệu Giai ừ một tiếng, nói:



- Vậy khanh dự định phái bao nhiêu binh mã?



- Thần dự định lấy ba vạn nhân mã trong Cấm quân, thêm vào thủy quân Phúc Châu, tính toán đâu vào đấy cũng sẽ không vượt quá năm vạn nhân mã.



- Chỉ ít người như vậy? Triệu Giai kinh ngạc nói.



Lý Kỳ nói: - Chúng ta trên danh nghĩa là giúp người ta bình định, vậy thì chúng ta chẳng qua chỉ hỗ trợ bọn họ, chủ lực vẫn là quân đội dưới trướng Đoạn Thức, đợi khi bọn họ đánh kha khá rồi, chúng ta có thể ra tay.



Triệu Giai nghe được vô cùng hưng phấn, nói:



- Bây giờ trẫm không đợi được muốn nhìn thấy bản kế hoạch đó của khanh rồi.



Lý Kỳ ha ha nói: - Đây mới là trò mà nam nhân chúng ta chơi, những cái kia thì giao cho nữ nhân chơi đi.



Triệu Giai trừng hai mắt, nói: - Khanh nói cái gì vậy, đây là quốc gia đại sự, sao còn chia ra trước sau nam nữ.



- Hoàng thượng nói thật sự hay, quốc sự vốn không chia trước sau nam nữ.



- Khanhtên nhãi này thật không chỗ nào không nhúng tay vào mà!



- Thật là có lỗi, đây là thói quen nghề nghiệp.