Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1313 : Đoàn mưu sĩ (1)

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Thật ra Lý Kỳ cũng không ngờ cơm hộp lại bán được như vậy, hắn chẳng qua chỉ muốn kiếm thêm chút tiền mà thôi.



Nào ngờ cơm hộp của hắn xuất hiện thật sự rất đúng lúc, bởi vì bây giờ không thể so với trước kia, một việc mà bảy tám người làm, ăn cơm cũng tốn mất một hai canh giờ, tiếp theo đợt cắt giảm quan viên quy mô lớn của triều đình, mà luật mới chính thức được phổ biến, dẫn đến quan lại cả ngày chạy ra bên ngoài, làm sao có thời gian nhàn rỗi mà ăn mỹ vị cao lương, vừa hay Túy Tiên Cư lại đưa ra hệ thống cơm hộp này, mùi vị lại vô cùng đặc biệt, cho nên cơm hộp lập tức nóng lên.



Thời thế có thể tạo anh hùng, cũng có thể tạo ra cơm hộp nha!



- Lý Kỳ, cậu đến rồi à!



Ngô Phúc Vinh vừa thấy Lý Kỳ thì vội vàng từ quầy ra nghênh đón, xuân phong đầy mặt nha!



Lý Kỳ cười nói: - Kinh doanh như thế nào?



Ngô Phúc Vinh cười không khép miệng nói: - Còn phải nói sao, cậu đích thân tọa trấn, làm ăn có thể không tốt sao.



Ông ta thật ra không có lòng tham, cho dù kiếm được nhiều hay ít, chỉ cần khách nhân nhiều thì ông ta nhìn thấy đã vui vẻ rồi.



Lý Kỳ cười gật đầu, chợt nghe đến bên trong có người hô: - A! Lý Kỳ đến rồi à, mau mau qua đây.



Dùng mông nghĩ cũng biết là Cao Nha nội kêu gào.



Lý Kỳ giơ tay lên, ra hiệu lát nữa sẽ qua, thấp giọng nói: - Mấy người Cao Nha nội không ký sổ chứ?



Ngô Phúc Vinh sửng sốt, lắc đầu nói: - Không có.



- Vậy thì tốt.



Lý Kỳ nhẹ nhàng thở phào, lúc trước bọn Cao Nha nội ký sổ, hắn cũng không nói gì. Bây giờ ai dám ký sổ thì chắc chắn hắn sẽ mang dao phay tới đòi nợ.



Ngô Phúc Vinh lại nói:



- À, Thái sư đang ở trong phòng phía trên.
Lý Kỳ nhướng chân mày, nói: - Thái úy?



Hắn trở về lâu vậy rồi, vẫn luôn muốn đến bái phỏng phủ Thái úy, đáng tiếc vẫn chưa bớt được chút thời gian.



Thái Kinh không vui nói: - Ông ta muốn đòi nợ lão phu đó.



- Đòi nợ?



Vẻ mặt Lý Kỳ nhiều chuyện nói:



- Gần đây tình hình kinh tế của Thái úy căng thẳng sao?



Ánh mắt Thái Kinh hơi cười nhìn Lý Kỳ, ra vẻ thần bí nói: - Lát nữa ngươi sẽ biết.



Chốc lát sau, Cao Cầu liền vào phòng, tinh thần vẫn phấn chấn, bước đi như bay, không hổ xuất thân là kiện tướng thể dục nha. Khi ông ta nhìn thấy Lý Kỳ thì trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.



Lý Kỳ đứng dậy chắp tay nói: - Lý Kỳ bái kiến Thái úy.



Cao Cầu thấy Lý Kỳ đối với ông ta vẫn còn cung kính, trong mắt lóe lên tia tán thưởng, thầm nói, tiểu tử này thật sự không tầm thường, cũng khó trách hắn có thể trèo lên vị trí cao như vậy, chúng ta thua hắn cũng không oan uổng mà!



Thật ra ông ta vẫn tương đối cởi mở. Theo ông ta thấy, không mất mạng và gia tài đã coi như là may mắn rồi, những gì đã qua thì hãy để nó trôi theo gió đi. Bây giờ ông ta chuyên tâm lo việc thi đấu đá cầu cũng rất thú vị, có thể nói là trong họa được phúc, ha ha nói: - Lý Kỳ, ngươi về lâu như vậy cũng không đến thăm người cũ như ta à.



Lý Kỳ vội nói: - Vãn bối vẫn luôn muốn đến bái phỏng Thái úy, chỉ đáng tiếc gần đây việc vặt quấn thân, mong Thái úy thứ lỗi.



- Thứ lỗi gì đó chỉ là khách khí thôi, bữa cơm này ngươi mời vậy. Cao Cầu cười ha ha nói.



Hức, Cầu ca, ta thà rằng ông không tha thứ, ông đang muốn đuổi tận giết tuyệt đây mà! Lý Kỳ chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng, ánh mắt hiện lên ánh lệ, rất miễn cưỡng cười nói: - Nên thế mà, nên thế mà.



Sau khi hai người ngồi xuống, Cao Cầu liền nói với Thái Kinh: - Thái sư, có mang theo bảo bối không?