Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1320 : Một kính mài mười năm

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Tuy rằng trước kia Lý Kỳ cùng đám người Phác Trí Khiêm và Y Hạ Bách Xuyên đều đã có những cơ hội đàm phán tốt đẹp, nhưng việc này chỉ giới hạn trên phương diện buôn bán thôi, bởi ở phương diện này, Lý Kỳ có đầy đủ quyền quyết định mọi việc. Về phương diện liên minh quân sự, tuy rằng Lý Kỳ cũng đề cập qua không ít lần, nhưng đấy cũng chỉ là tham dò, trao đổi ngoài miệng thôi, cũng có thể nói những việc đấy là vì để trải đường cho ngày hôm nay, bởi vì khi đó hắn vẫn chưa chưởng quản Xu Mật Viện, hơn nữa cũng không có quyền quyết định ở phương diện này.



Nếu bây giờ người làm Hoàng đế vẫn là Tống Huy Tông, thì cho dù Phác Trí Khiêm cầu ông nội này hay cáo bà nội kia, hoặc là Lý Kỳ liệt kê ra cả ngàn cả vạn lý do thì việc này chắc chắn sẽ không được chấp thuận, đừng nói đến xuất binh, không tuyệt giao với ngươi là cho ngươi mặt mũi lắm rồi.



Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã khác xưa, bây giờ trong tay Lý Kỳ nắm giữ thực quyền, hơn nữa có được sự ủng hộ mạnh mẽ từ Hoàng đế, có thể toàn quyền làm chủ, lần đàm phán này nhất định có thể lấy được những tiến triển mang tính thực chất, một thế cục mới tinh lấy Đại Tống làm trung tâm ở Đông Bắc Á đang dần đến gần.



Lý Kỳ cho bọn Y Hạ Bách Xuyên thời gian một ngày để thương lượng. Một ngày sau, Lý Kỳ một lần nữa mời Phác Trí Khiêm và Y Hạ Bách Xuyên bọn họ đến Lê Viên.



Đàm phán đàm phán, bàn chính là về lợi ích.



Chỉ cần lợi ích phù hợp, thì không có vẫn đề gì hết, về phần đạo đức, quy củ, hết thảy đều được thành lập dựa trên lợi ích mà thôi.



Vì sao Nhật Bản không muốn trợ giúp cho Cao Ly, đó là bởi vì họ cảm thấy Cao Ly không mang lại cho họ lợi ích gì, một khi đã như vậy thì tại sao phải giúp Cao Ly làm gì, trái lại, với Đại Tống lại không giống, thậm chí bọn họ còn chủ động mở miệng muốn tới đây hỗ trợ.



Cho nên, mấu chốt của lần đàm phán này không ở chỗ tài ăn nói của Lý Kỳ, mà là Phác Trí Khiêm có thể dùng lợi ích để đả động đám người Y Hạ Bách Xuyên hay không.



Nói đơn giản hơn chính là cả ba bên cần trả giá như thế nào, sẽ thu được lợi ích gì, một khi đạt thành nhận thức chung ở phương diện này, vậy thì sẽ không cần nói những thứ khác nữa.



Tuy nhiên, Lý Kỳ phi thường có tin tưởng vào lần đàm phán này. Việc này mấu chốt ở chỗ Cao Ly đang phải chính diện đối địch với một chính quyền hùng mạnh, bọn họ phi thường bức thiết cần viện trợ, hơn nữa, chỉ dựa vào thực lực của bọn họ thì rất khó để ngăn được gót sắt của quân Kim. Cho nên, bọn họ nhất định sẽ có những nhượng bộ, sẽ không tính toán chi li như trước kia, nếu không, cứ tính toán chi li mãi như thế thì tự các ngươi lo cho mình đi.



Trải qua ba ngày đàm phán, ba bên rốt cục đạt được bước đầu nhận thức chung.



Phía võ sĩ Nhật Bản đáp ứng xuất tám ngàn binh lính. Trong đó có năm nghìn võ sĩ tinh nhuệ, ba nghìn lính thường, nhưng, hiệp hội võ sĩ không thể thay thế cho triều đình Nhật Bản, vì vậy bọn họ quyết định dùng cờ hiệu thương nhân đến viện trợ.



Bên triều Tống thì xuất tám mươi tàu chiến. Trong đó có ba mươi thuyền chiến tiên tiến nhất, còn có các loại vũ khí cung tiễn. Mặt khác, còn thêm một trăm sĩ quan đến chỉ huy tác chiến.



Còn bên Cao Ly thì đáp ứng trong tương lai sẽ trợ giúp cho Nhật Bản mười vạn thạch lương thực, đồng thời khai thông buôn bán cùng với tập đoàn Bình thị, kỳ thật Cao Ly vẫn luôn muốn hợp tác mậu dịch cùng với Nhật Bản, nhưng triều đình Nhật Bản không đáp ứng. Vì vậy, dù là hiện tại cũng vẫn phải dùng cờ hiệu thương nhân để kết giao. Mặt khác, Phác Trí Khiêm còn ký một hợp đồng mua bán vũ khí với Lý Kỳ trị giá một trăm năm mươi vạn quan.



Việc này Cao Ly đã có dự định trước, có câu ‘dựa vào người không bằng dựa vào mình’, hiện giờ nước Kim quật khởi khiến cho bọn họ nhận thấy được uy hiếp, cho nên tạo ra một đội quân hùng mạnh cũng là việc cấp bách, như vậy việc mua bán vũ khí cũng là hợp lý lẽ. Nếu vẫn cứ luyến tiếc thì tiếp theo ngay cả tính mệnh cũng mất nốt!



Không chỉ như thế, Cao Ly còn phải xây dựng bến tàu ở vài cái đảo nhỏ gần bổn quốc, cung cấp nơi bỏ neo cho chiến hạm của Đại Tống.



Sau khi đạt thành nhận thức chung ở phương diện lợi ích, cả ba bên bắt đầu vây quanh xâm nhập nghiên cứu chiến lược. Cuối cung quyết định, ba bên trước tiên tập hợp ở một đảo nhỏ phụ cận Cao Ly, Cao Ly trước hết để cho người chèo thuyền chờ ở nơi này, triều Tống sẽ vận chuyển thuyền qua đấy, rồi chuyển giao cho võ sĩ Nhật Bản, đương nhiên, trước đấy Cao Ly phải dùng mọi cách kéo dài việc tiến công của quân Kim, tuy nhiên, Lý Kỳ có tin tưởng rằng nước Kim sẽ không vội vã xuất binh với Cao Ly, dù sao họ cũng phải khôi phục lại đã chứ.



Mặt khác, triều Tống và Nhật Bản chỉ phụ trách ngắm bắn quân Kim ở trân sông Áp Lục, còn trên đất bằng thì do chính Cao Ly tự mình đánh. Tuy nhiên, nếu quân Kim dám vượt qua sông Áp Lục, thì đội tàu có thể trực tiếp chặt đứt bọn chúng, khiến cho tiếp viện của chúng không theo kịp, bên Cao Ly chỉ cần thủ vững, tới phía sau, cân tiểu ly thắng lợi sẽ từ từ nghiêng về phía bọn họ.



Cuối cùng, Tống, Cao Ly, Y Hạ đại biểu cho tập đoàn võ sĩ đã kết thành đồng minh quân sự, đem những gì thương lượng trước đó toàn bộ viết vào trong minh ước.



Đương nhiên khối đồng minh quân sự này vẫn lấy Đại Tống làm chủ, tương đương với một tên đại ca mang theo hai tên tiểu đệ.







Ngày kế



Rầm rầm rầm!



Ở phía tây bắc Đông Kinh, trên bờ sông Kim Thủy, chỉ thấy từng nhóm binh lính vội vàng đi trên bờ sông, mà trên mặt sông từng chiếc chiến hạm lớn đang đi phía trên.




- Có thể bán cho ta một ít được không?



Y Hạ Bách Xuyên cũng nói:



- Thứ này chúng ta cũng muốn.



Lý Kỳ khoát tay từ chối:



- Thât có lỗi, thứ này không bán được.



- Vì sao không được?



- Ngươi đừng nhìn thứ này nhỏ thế thôi, như này người ta gọi là tinh xảo, phải làm tương đối phức tạp nha, có thể nói là mười năm mài được một kính. Riêng phí tổn đã mất năm nghìn quan rồi.



- Đắt như vậy.



- Ai nói không đâu, nếu tiện nghi dễ làm, riêng ta đưa cho các ngươi một tá đều không có vấn đề nha, thực không dám dấu, Đại Tống ta tổng cộng mới có hơn mười cái, trong tay ta chỉ có ba cái mà thôi.



- Ba cái?



Y Hạ Bách Xuyên và Phác Trí Khiêm đồng thời nhìn về phía đối phương.



Sau một lát, Phác Trí Khiêm cười ha ha nói:



- Xu Mật Sứ, chúng ta cứ từng bước một nói chuyện.



- Làm sao thế? Ai ai ai các ngươi muốn làm gì?



Phác Trí Khiêm, Y Hạ Bách Xuyên gần như xách lấy Lý Kỳ sang một bên.



Sau thời gian một nén nhan



Lý Kỳ nói:



- Hừ! đây cũng là cho các ngươi thôi, nếu đổi lại là người khác thì nhìn ta cũng không thèm nhìn, các ngươi có biết ta phải gánh vác phiêu lưu như thế nào sao, đây chính là bán đứng cơ mật quốc gia nha, các ngươi cũng đừng có nói ra ngoài đấy.



- Vâng vâng vâng.



- Được rồi, năm ngàn quan thì năm ngàn quan, coi như là ta đưa một phần ân tình cho các ngươi, ôi, ta đây đang dùng tính mạng để buôn bán đấy nha, thật sự là chịu thiệt đến tận nhà!



Lý Kỳ cực kỳ không tình nguyện thở dài, trong lòng lại nghĩ, xem ra ta còn thiện lương lắm, nếu sớm biết bọn họ đáp ứng sảng khoái như vậy, ta sẽ nói giá là mười ngàn quan luôn rồi, thôi, năng nhặt chặt bị, quá đắt thì cũng bán không được nhiều lắm.



Năm ngàn quan ân tình, ân tình của ngươi thật đúng là quý giá nha!



----------oOo----------