Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1337 : Mười lăm tháng tám (thượng) (1)

Ngày đăng: 07:44 30/04/20


Nếu như nói sản xuất là cơ sở của tiêu dùng, vậy thì giải trí chính là phần cuối của chi tiêu.



Một nguyên nhân quan trọng để kinh tế Tống triều phát đạt, chính là nền giải trí của nó vô cùng phát đạt, không nói đến những thứ mà Lý Kỳ mang đến, chỉ riêng nơi hát múa giải trí cũng nhiều đến mức có thể thấy nền giải trí của Tống triều vượt xa Đường triều. Những Lý Thanh Chiếu, Tô Thức, vân vân và mây mây, chính là thiên hoàng cự tinh của Tống triều. Chính bởi vì ngành giải trí phát đạt vượt qua ý thức kinh tế, khiến kinh tế của Tống triều phát đạt chưa từng có.



Tuy nhiên lại phải nói, cũng chính là sự vượt mức quy định, trong tình hình tất thảy hệ thống tài chính vẫn chưa thành hình, Tống triều đã bắt đầu phát hành tiền giấy, trực tiếp dẫn đến kinh tế tan vỡ, nguyên khí đại thương. Đây cũng may có Tân pháp của Lý Kỳ cứu mạng, hóa giải khủng hoảng kinh tế của Tống triều.



Nhưng, từ tháng mười năm trước đến tám tháng năm nay, trong khoảng năm tháng đen tối này, khiến kinh đô giải trí Đông Kinh này yên ắng gần một năm, dân chúng Đông Kinh cả ngày bị buộc chặt trong một trạng thái tinh thần, nỗi sợ hãi trong lòng còn chưa tan đi, sao còn có tâm tư đi chơi, ngành giải trí sản xuất khó khăn, cũng làm cho tiêu phí rất khó khởi sắc.



Bởi vậy có thể thấy, ngành giải trí này chính là một ảnh kinh tế thu nhỏ của thành thị, bởi vì tiêu phí đều tập trung ở trên này.



Nhưng mà, ngành giải trí giậm chân tại chỗ gần một năm của Đông Kinh, cuối cùng cũng nghênh đón một tia sáng.



Tia sáng này chính là tiết Trung thu mười lăm tháng tám.



Tiết Trung thu ở thời Tống được coi là một ngày lễ lớn, nhưng do đêm thất tịch, Đoan Ngọ, thậm chí là ngày tế âm lịch trước đó, đều vì chiến hỏa mà mai danh ẩn tích, vậy nên trong tháng sáu tháng bảy, không có ai có vẻ chú ý đến tiết Trung thu này, bởi vì bọn họ vừa mới bước ra khỏi bóng đen của chiến hỏa, tâm trạng đều vô cùng nặng nề, phải thu dọn lại qua viên, không thể tạo ra được một không khí ăn tết.



Cho đến thời điểm đầu tháng tám, sau khi tin tức về cuộc thi tài nấu bếp của Lý Kỳ và Trương Xuân Nhi phát tán ra, đám dân chúng này mới chú ý tới tiết Trung thu.



Bởi vì đây là một cuộc tỷ thí hết sức thú vị.




Tiểu Ngọc hiếu kỳ nói: - A Nam, huynh cười chuyện gì?



Trần A Nam ngây ngô lắc đầu nói: - Không cười gì hết, không cười gì hết. Y không phải tên Ngô Tiểu Lục miệng rộng này, tình huống bình thường là khá kín miệng, cũng chỉ có loại người vẫn luôn duy trì quang minh lỗi lạc như Mã Kiều, mới dám giao tâm với Ngô Tiểu Lục.



Nhưng Tiểu Ngọc là một tay Lý Kỳ đưa ra ngoài, khôn khéo tới mức nào chứ, khóe miệng mỉm cười, lông mày kẻ đen bên phải hơi hơi nhướn lên phía trước: - Thật vậy sao?



Tiểu tử Trần A Nam này trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ hai người, đương nhiên Lý Kỳ là một, và còn một người chính là Tiểu Ngọc. Một ánh mắt của Tiểu Ngọc, khiến cho y căn bản không thể chống đỡ nổi, nhỏ giọng nói: - Ta nói với muội, nhưng muội đừng nói với Lý đại ca đấy.



Tiểu Ngọc nói: - Nếu muội không đáp ứng huynh, thì huynh sẽ không nói cho muội biết sao?



- Đương nhiên sẽ không. Trần A Nam gãi đầu, nói: - Chuyện là thế này, mấy ngày trước, Tửu Quỷ sư phụ kêu ta ra bên ngoài phát tán một vài tin đồn.



- Tin đồn gì?



Trần A Nam hạ giọng, nói: - Thì nói Tửu Quỷ sư phụ là thí tửu sư do Lý đại ca đặc biệt mời tới, phàm là mỗi khi Lý đại ca làm ra một loại rượu mới, thì nhất định sẽ mời ông ta đến thưởng thức, nếu ông ta nói không hợp cách, thì loại rượu mới này nhất định phải nấu lại.



Tiểu Ngọc vừa nghe đã hiểu hết toàn bộ, Tửu Quỷ này là đang mượn danh của Lý Kỳ, đi chung quanh lừa uống rượu nha, nói: - Sao huynh có thể đáp úng lão ta việc này chứ.