Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1341 : Bánh trung thu thịnh yến (Hạ) (2)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Hiển nhiên, hắn là muốn ép khô giá trị của hoàng gia!



Cao Nha Nội vừa nghe thấy thế, thầm nhủ một tiếng xong rồi. Công đầu này không thể để Túy Tiên Cư cướp lấy được, liền nói:



- Quỹ từ tiện Thanh Thiên của chúng ta bao trọn số còn lại.



Trải qua cuộc chiến bảo vệ Khai Phong, lại cộng thêm sự giúp đỡ của Hoàng Trạch, quỹ từ thiện Thanh Thiên của y đến giờ cũng đã rất lớn. Những chiếc bánh Trung thu này thật sự không đáng là gì hết.



Lời này y vừa nói ra, lập tức thu hút được vô số ánh mắt căm hận. Nịnh bợ như vậy, ngươi cũng muốn nuốt lấy một mình, quá là tham lam.



Có câu nói này của ngươi, ta cũng đã yên tâm rồi. Lý Kỳ bật cười ha hả nói:



- Nha Nội quý là nghĩa đệ của Hoàng thượng, có thể có được suy nghĩ này, ta rất hiểu. Nhưng nếu một mình ngươi bao trọn, như vậy là đã làm lẫn lộn ý của Hoàng thượng rồi.



Ngoài Cao Nha Nội trong lòng không vui ra, những người khác đều lần lượt gật đầu.



Lý Kỳ sợ Cao Nha Nội tiếp tục giằng co, liền nói:



- Được rồi, để chúng ta và Hoàng thượng cùng thưởng thức chiếc bánh Trung thu chí tôn. Nhưng, bánh Trung thu có hạn, quý là ở tấm lòng, xin các vị thứ lỗi cho mới đúng.



- Thần (thảo dân) bái tạ Hoàng thượng ban ân.



Mọi người cùng đồng thanh hành lễ với chiếc bánh Trung thu chí tôn đó.



Oa! Làm lớn như vậy đấy! Lý Kỳ thật sự không ngờ vừa mới đưa ra đã làm ra như vậy rồi. Sau đó để cho đám người Lỗ Mỹ Mỹ chia bánh Trung thu cho mọi người. Mỗi người một chiếc hình tam giác nhỏ, không nhiều. Hơn nữa, lúc chia bánh Trung thu này cũng phải xem mặt người đấy, phú thương bình thường đương nhiên là ăn lớp ngoài cùng này. Người có địa vị cao nhất, sẽ ăn ở phần giữa trước.



Hai tên Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu đang chuẩn bị đánh tiếp, lại bị Cầu ca và Bát Kim lôi lại, đùa cái gì thế, đó chính là là chiếc bánh Trung thu chí tôn, chỉ riêng hai chữ đó sáng lên, ngươi có thể vồ được sao?



Chỉ thấy những người đó, dù là đại thần, hay là thương nhân đều rất kính cẩn nhận phần bánh đó từ tay của đám người Lỗ Mỹ Mỹ, cảm kích không thể diễn tả được.



Lý Kỳ thấy thề chỉ cười thầm, không phải là một miếng bánh Trung thu, như vậy trong lòng cũng phải suy tính nên làm thế nào để chiếc bánh Trung thu hoàng gia này trở thành một loại đồ tiêu thụ hàng ngày? Quảng cáo mạnh mẽ như vậy đã thay lời nói, không bị chết trong áp bức, thật sự là có chút tổn thương!




- Không biết ngươi đã chuẩn bị món ăn gì rồi?



Lý Kỳ thần bí nói:



- Chờ chút nữa ngươi sẽ biết ngay thôi.



…..



Trong gian bếp của tầng hai phía sau cây này.



Triệu Giai đang đứng trước cửa sổ, nhìn toàn bộ cảnh tượng ở phía cây cổ thụ. Bên cạnh y còn có một người đứng, chính là quản gia cũ của y trước đây. Người quản giá đó cúi thấp đầy nói với Triệu Giai tất cả mọi chuyện vừa mới diễn ra ở dưới cây cổ thụ.



Sau khi Triệu Giai nghe xong, bật cười ha hả nói:



- Nếu nói đây là làm ăn buôn bán, thật sự là không có ai so với hắn được. Nhưng, lời này của hắn thật sự là Trẫm muốn nghe thấy, thôi, thôi, để hắn đi đi.



Y vừa nói dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.



- Vào đi.



Một người mặc trang phục hộ vệ đi vào, chắp tay nói:



- Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái thượng hoàng tới.



- Ừ, ta biết rồi.



Triệu Giai gật đầu, đưa mắt nhìn mặt trăng đó trên trời, vẻ mặt có sự thay đổi, lẩm bẩm nói:



- Hôm qua gió thổi không người tới, đêm nay trăng sáng giống năm xưa.