Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1350 : Đến ngày tròn mộng (2)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


- Hoàng thượng, người … người để thần đi gặp Thái thượng hoàng sao?



- Thế nào? Ngươi không dám đi à?



- Việc này … không phải là không dám đi, chỉ có điều…



Triệu Giai cười nói:



- Ngươi yên tâm, phụ hoàng ông ấy từ lâu đã không còn trách ngươi nữa rồi, huống hồ có trách ngươi cũng đâu có thay đổi được gì.



Nói rồi y thở dài một hơi, rồi nói:



- Ngươi cũng biết đấy, hiện nay phụ hoàng cả ngày chỉ một mình ở trong cung, mà bằng hữu cũ của ông ấy, bây giờ cũng đã …, ngươi nếu có rảnh rỗi, thì tới chuyện trò với ông ấy cho vui.



- Hoàng thượng, người đang nói thật, hay nói đùa vậy?



Triệu Giai trừng mắt nói:



- Đương nhiên là nói thật chứ, chỉ có điều ta hy vọng ngươi chuyển giúp ta một mẩu tin tới phụ hoàng.



“Biết ngay là làm gì có chuyện đơn giản thế mà”. Lý Kỳ lén nhìn Triệu Giai bằng ánh mắt coi thường, nói:



- Tin gì ạ?



- Thực ra phụ hoàng luôn muốn ra ngoài đi đây đi đó. Tuy ông ấy không nói ra, nhưng trong lòng ta rất rõ, ông ấy không phải là người có thể yên phận sống mãi trong cung. Hồi nãy trước lúc về, ông ấy còn bịn rịn nhìn ngó khắp nơi, hy vọng có thể nán lại thêm một chút nữa. Ta nhìn cảnh đó, trong lòng cũng không thấy thoải mái. Nhưng ngươi cũng biết, bây giờ đâu phải thời điểm thích hợp, cho nên ta muốn ngươi chuyển lời tới ông ấy, để ông ấy kiên nhẫn thêm thời gian nữa.



Lý Kỳ chần chừ chốc lát, trong lòng nghĩ trước sau gì cũng phải gặp, nên gật đầu nói:



- Vậy thì được, đợi khi cất xong rượu Thiên hạ vô song, thần sẽ đi vấn an Thái thượng hoàng.



Triệu Giai ừ lên một tiếng, đáp lại hắn bằng ánh mắt cảm kích, rồi nói tiếp:



- Ờ! Tí thì quên hỏi ngươi. Thứ thủy tinh thần kỳ của ngươi, chính là thứ chế tạo thiên lí nhãn?



Lý Kỳ trở nên vô cùng cảnh giác, gật đầu.



Triệu Giai nói giọng khó chịu:
- Phu quân đừng sợ, là thiếp đây.



Chỉ thấy một người từ trong chăn chui ra, ánh trăng sáng vằng vặc nhẹ nhàng rọi trên khuôn mặt mỹ miều kia, đôi mắt sáng, dáng người yêu kiều, làn da trắng muốt gợn lên những sợi hồng hồng, mái tóc dài vén ra tạo thành một hình cánh quạt.



Đây đúng là một báu vật, đẹp nghiêng ngả trời đất.



Cô nàng đó chính là Phong Nghi Nô.



Lý Kỳ mắt chữ “O” mồm chữ “A”, hắn giận mình tại sao lại không châm đèn, để bù đắp cho sơ suất của mình, hắn không thể không trợn tròn hai mắt. Trời … trời ơi! Người ban tặng cho tôi món quà lớn thế này, thực lòng tiểu đệ nào đã có chuẩn bị tâm lý gì đâu! Ha ha! Đêm nay đúng là trúng mánh rồi.



Phong Nghi Nô thấy Lý Kỳ đứng im như phỗng, ánh mắt hơi thoáng qua chút vui mừng, vươn cánh tay trắng như ngó sen vòng qua cổ Lý Kỳ, khe khẽ thì thầm vào tai y, nói:



- Phu quân, huynh còn giận Nghi Nô sao?



Bé con, không ngờ lại dám chơi trò này với ta, nhưng ta thích đấy. Lý Kỳ cố gắng kiềm chế ý nghĩ nông nổi muốn vồ lấy báu vật kia, y lù lù bất động, thản nhiên nói:



- Vô cùng, vô cùng giận.



Phong Nghi ô hơi liếc Lý Kỳ một cái, đôi môi đầy đặn nhẹ nhàng hôn lên má Lý Kỳ một cái, nói:



- Còn giận nữa không?



- Hình như đỡ hơn một chút.



Phong Nghi Nô lại khe khẽ cắn vào môi Lý Kỳ.



- Giờ thì đã giảm hơn nửa rồi, nhưng dường như vẫn còn thiếu chút xíu.



Không thể không nói, thái độ lúc đó của Lý Kỳ, đúng là gian không tả nổi.



Tên xấu xa này, đúng là bắt nạt người ta quá, mắtPhong Nghi Nô long lanh nhìn Lý Kỳ, chần chừ một khắc, rồi đột nhiên đưa bàn tay đang khẽ run run, kéo lấy bàn tay Lý Kỳ đặt lên ngực mình.



Lý Kỳ bóp nhẹ theo bản năng, cơ bản là một tay nắm không hết nhé, lại nghe thấy tiếng “rên”, tiếng “rên” này còn kích thích hơn Viagra cả trăm lần, Lý Kỳ làm sao mà nhịn được nữa, lao tới như một con sói đói vồ mồi.



Đoạn này bỏ qua một vạn chữ…