Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1352 : Gột sạch phong trần (1)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Lại qua một bữa cơm nữa …



Đạo cô kia vẫn đứng im bất động, còn hai người bên dưới núi thì đã ngáp đứng ngáp ngồi, đối với những thợ săn tin mà nói, thứ chúng mong muốn chính là sự kích thích, là nội tình, là sự diễm lệ, là tình tiết, chứ không phải là một bãi tha ma và một đạo cô, hơn nữa cũng chỉ thấy được có mỗi cái bóng, đúng thực là quá nhàm chán.



- Này, ngươi nói xem đạo cô kia rốt cuộc là người như thế nào, làm sao mà Bộ soái lại căng thẳng với bà ta như vậy.



- Chuyện này làm sao ta biết được, ngươi muốn hỏi thì đi mà hỏi Bộ soái ấy.



- Bảo ta đi gặp quỷ kiếm sầu à … thế thì ta thà ở đây đợi còn hơn … mà ngươi thử nói xem, có khi nào đạo cô này lại là “tình nhân” của Bộ soái không nhỉ?



- Thằng gà này, ngươi đi được một chuyến tây bắc, lấy được con vợ, có phải đầu óc ngu đi rồi không hả. Bộ soái là ai chứ. Nhất phẩm đương triều, dưới một người mà trên vạn người, muốn đàn bà thế nào mà chẳng được. Nói ngay mấy vị phu nhân của Bộ soái hiện nay, người nào không phải hàng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, có cần thiết phải đi kiếm đạo cô không? Cứ cho là Bộ soái có nhắm đạo cô này đi chăng nữa, thì cứ cưới thẳng về là xong, cần gì phải phiền phức như vậy phải không?!



- Ngươi nói kể cũng có lý. Nhưng nếu đã không phải là “tình nhân” thì việc gì Bộ soái phải làm như vậy?



- Ta làm sao mà biết được. Đó không phải là việc chúng ta nên biết, ngươi cũng đừng có mà dò hỏi, nếu để Bộ soái biết được, hứ, thì ngươi cứ liệu cái thần hồn …



- Ừ ngươi nói phải …



- Này, ngươi nhìn kìa, đạo cô đó sắp đi rồi.



Chỉ thấy đạo cô men theo đường mòn chầm chậm xuống núi. Do khoảng cách và góc nhìn, nên vẫn không thể nào thấy rõ mặt của đạo cô kia, chỉ nhìn ra được đạo cô này tuổi cũng chỉ khoảng trên dưới ba mươi.



Hai người nắp đằng sau thân cây khe khẽ xô đẩy, một người nói:



- Giờ phải làm thế nào? Bộ soái vẫn còn chưa đến.




- Khen cũng được, chê cũng chẳng sao, nhưng ngươi thực sự không nên tới đây.



- Tại sao?



Lý Sư Sư không trả lời, mà hỏi ngược lại:



- Vậy vì sao ngươi lại tới đây?



- Đương nhiên là để cảm ơn Trúc Hinh muội muội, nếu không nhờ …



Hắn mới nói được nửa câu, Lý Sư Sư đã lập tức ngắt lời:



- Vậy nên ngươi mới tiện tay ngắt mấy đóa hoa dại bên đường tặng nàng ấy.



- Ơ!!... đây đúng là lỗi thao tác.



Lý Kỳ lau mồ hôi lạnh, nói tiếp:



- Vẫn còn một điều nữa, ta chí ít cũng phải xác minh xem cô có khỏe không. Cô cũng biết, Nghi Nô nàng ấy rất lo lắng cho cô.



Lý Sư Sư nghe đến Phong Nghi Nô, thần sắc lập tức lộ ngay cảm xúc, nói:



- Muội muội, nàng ấy có khỏe không?