Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1354 : Bản lỗi! (1)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Nữ thần bảo hộ diễm lệ nhất thời trong đêm trung thu, cuối cùng cũng một lần nữa xuất hiện tại nhà của Lý Kỳ, phong thái vẫn tuyệt mỹ như cũ, từng đường cong vẫn khiến người ta mê mẩn, thế nhưng, phần quan trọng nhất là cái đầu thì không thấy đâu, có tuyệt mỹ đến mấy, thì e là cũng chẳng ra làm sao cả.



Trẻ trâu! Định đú với ta phổng, haha, các nàng còn xanh và non lắm!



Lý Kỳ thấy Phong Nghi Nô mặt nghệt ra, hai mắt tròn xoe, trong lòng vui như hoa nở, chuyển bại thành thắng trong hoàn cảnh khó khăn này đúng là quá phê. Nếu không vì phải diễn hết vở kịch này, y chắc chắn đã cười phá lên ha hả rồi.



Không còn nghi ngờ, Lý Kỳ tuyệt nhiên là kẻ vô cùng cẩn thận, dù là đối mặt với bất kỳ vấn đề gì, đùng thấy hắn thường ngày tươi cười vui vẻ, cứ nhàn rỗi lại kiếm đám vô công rỗi nghề Cao nha nội chém gió, nhưng kỳ thực trong lòng hắn đã tính toán đủ đường, yêu cầu hắn đặt ra cho bản thân mình chính là không để sơ hở.



Chính cái đêm trung thu đó, Phong Nghi Nô giã từ đời trinh nữ, vì chìm đắm trong niềm hạnh phúc tân hôn với Lý Kỳ, nên đã quên đi chuyện này, nhưng Lý Kỳ thì luôn nhớ rõ, vợ nhiều rồi, đương nhiên là phải để tâm chứ, vì vậy nên hắn có đủ thời gian để xử lý tiểu xảo.



Tần phu nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng bất giác nhìn qua pho tượng đã, trong mắt thoảng qua một cảm xúc khó tả.



- Phu quân…!



Phong Nghi Nô quay người lại, nhìn Lý Kỳ đầy vẻ hồ nghi, bĩu môi hỏi:



- Chắc chắn là do huynh làm rồi?



- Là ta làm?



Lý Kỳ hừ lên một tiếng, nói:



- Muội không thấy lửa giận đang bốc ngùn ngụt trong mắt ta sao? Pho tượng đá này là do ta bỏ ra năm ngàn quan mua về, mà đã được mấy ngày đâu, cái đầu đi đâu mất tiêu rồi, trời ơi… đau lòng quá đi!!!



Da Luật Cốt Dục nói:



- Đau lòng? Theo muội thấy trong lòng huynh đang cười thì có.



- Sao muội biế… ai… ai nói là trong lòng ta đang cười?



Lý Kỳ vung cả hai tay, nói:



- Năm ngàn quan không cánh mà bay, muội thử cười ta xem.



Quý Hồng Nô bỗng nhiên kiễng chân nhìn pho tượng đá, nói:



- Pho tượng này hình như là tượng ghép, không phải liền khối.



Mọi người còn lại xúm đến nhìn lên cổ pho tượng, thì thấy bề mặt vô cùng nhẵn nhụi, ở giữa còn có một cái lỗ, rõ ràng là tượng lắp ghép.



Lý Kỳ nói:



- Đúng vậy đấy, lúc đó thời gian gấp rút quá, nên chỉ còn cách chia nhỏ ra làm, hơn nữa như vậy cũng linh hoạt hơn, sẽ không vì một sai sót nhỏ mà phải làm lại từ đầu.



Trong lòng hắn thầm nghĩ “may mà ta có chuẩn bị trước, haha”.




Lý Kỳ nói:



- Vừa nãy, ta đã gặp được Sư Sư cô nương rồi.



- Sao huynh không nói sớm?



Lý Kỳ trợn mắt nói:



- Ta cũng muốn nói sớm, nhưng các muội có cho ta nói không?



Phong Nghi Nô hơi sững sờ, biết mình đuối lý, nên nhanh miệng hỏi:



- Tỷ tỷ bây giờ ở đâu? Sao tỷ ấy không tới tìm muội, huynh mau đưa muội đi gặp tỷ ấy đi.



Lý kỳ nói:



- Muội đừng vội, Sư Sư cô nương hiện đang sống rất tốt, nhưng nàng ấy vẫn chưa muốn gặp mặt muội.



Phong Nghi Nô ngạc nhiên hỏi:



- Vì sao?



Lý Kỳ đáp:



- Bởi vì muội quá hấp tấp, việc này không đơn giản như nàng nghĩ đâu, nếu xử lý không khéo, sẽ khiến chúng ta vô cùng rắc rối, vì vậy muội nhất định phải kiên nhẫn.



Tần phu nhân bước lại, kéo tay Phong Nghi Nô, nói:



- Phong muội muội, Lý Kỳ nói không sai đâu, việc này can hệ đến những người không phải tầm thường. Muội nhất định phải nghe theo sự sắp đặt của Lý Kỳ, nếu muội chỉ một phút bất cẩn, có thể sẽ hại đến Sư Sư đấy.



Nàng ta rất sợ và cũng rất nhạy cảm với những chuyện này, biết rõ Lý Kỳ nói điều này ra không phải để đùa.



Lý Kỳ cũng bước lại, đưa tay nắm lấy một tay nàng.



Cặp lông mày lá liễu của Tần phu nhân bống cau lại, nói:



- Ngươi kéo tay ta làm gì?



- Hả? Xin lỗi, xin lỗi, kéo nhầm!



Lý Kỳ vội vàng buông tay ra, trong lòng cũng mơ mơ màng màng, sao lại kéo phải tay phu nhân chứ, nhưng dù sao cũng không phải lỗi của ta, bao nhiêu bàn tay để cùng một chỗ, tay nào cũng nõn nà, đẹp đẽ, ta biết đường nào mà phân biệt chứ! Thấy Phong Nghi Nô ngẩn ngơ không nói, trong lòng khẽ thở dài, nhìn kỹ rồi, mới nắm lấy tay Phong Nghi Nô, nói:



- Muội yên tâm, đợi qua đợt sóng gió này, ta sẽ dẫn muội đi gặp Sư Sư cô nương.