Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1359 : Buổi trình diễn (nhất)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Khi "Thần Điêu Hiệp Lữ" vẫn chưa hạ nhiệt, buổi trình diễn thủy tinh cũng sắp tới, trải qua bốn năm nghiên cứu phát triển, thủy kinh cuối cùng cũng đã xuất hiện.



Mười lăm tháng mười, buổi trình diễn thủy tinh đã khai mạc ở Thái Sư học viện, tuy nhiên buổi trình diễn này không sắp xếp ở Túy Tiên Cư, như vậy làm cho người ta kinh ngạc, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe qua trong đầu mọi người, cũng không cố gắng truy đuổi, bọn họ chú ý vẫn là thủy tinh thần kỳ kia.



Không chỉ như thế, Tuyệt thế vô song làm người ta thèm nhỏ dãi đã lâu cũng sẽ xuất hiện tại buổi trình diễn này, nhưng buổi trình diễn này sẽ tiến hành thế nào, không ai biết được, nhưng bọn họ đều biết, nếu Lý Kỳ mở buổi trình diễn này, nhất định sẽ mang tới cho họ niềm vui bất ngờ.



Bởi vì Lý Kỳ mời rất nhiều quan viên, mà hắn cũng là một trong số đó, hơn nữa không phải mỗi quan viên đều giống hắn, thường thường không vào triều sớm, vì vậy buổi trình diễn sắp xếp vào buổi chiều.



Nhưng giữa trưa, khách được mời tới đã lục tục đến, khách quý này đều có địa vị quan trọng, nổi bật ở Đại Tống!



Trước sân thể dục Thái Sư Học Viên đã dựng lên một cái đài, phía trước đặt rất nhiều ghế dựa, xung quanh còn còn hai cái bàn dài, trên mặt bàn xếp đầy điểm tâm, hoa quả, còn có rượu, để cho khách quý dùng, không thể không nói, phục vụ này thật sự rất đúng chỗ, bởi vì một vài khách quý đều chưa ăn cơm, đã chạy đến, bụng đói khát, vừa đúng ăn chút bánh ngọt hay gì đó để chống đói.



Thái Kinh, Lý Kỳ đã sớm tới sân, dù sao Thái Kinh làm viện trưởng của Thái Sư Học Viện, thân là chủ nhân, đương nhiên phải ra nghênh đón khách quý.



Lý Kỳ thoáng nhìn trên bàn ăn dài, nói với Thái Kinh: - Thái sư, thật sự có lỗi khi để ông phải tiêu pha rồi, chuyện này phải do Túy Tiên Cư chúng ta đảm nhận mới đúng.



Thái Kinh xua tay nói: - Những chuyện này tính là gì, ngươi có thể đặt buổi trình diễn ở Thái Sư học viện, lão phu đã rất vui mừng rồi, chuyện này không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.



Lòng của lão tuy rằng không còn giống lúc tuổi trẻ, nhưng thói quen sĩ diện này không sửa được. Trong quan niệm của Thái Kinh, hoặc là không làm, nhưng đã làm thì phải làm tốt nhất, không cần tiết kiệm. Lão hiểu người hưởng thụ, nhưng đồng thời cũng là người rất xa hoa. Triệu Cát có ít nhiều ảnh hưởng bởi thói quen xấu này của lão.



Lý Kỳ cười nói: - Nếu ta làm gì mạo phạm đến Thái sư, Thái sư ngàn vạn lần chớ để ý.



Thái Kinh nhìn hắn một cái, nói: - Ngươi nói như vậy, lão phu thật ra càng mong đợi hơn.



Lý Kỳ sửng sốt.



Thái Kinh cười ha hả, nói: - Tiểu tử ngươi nếu nói như vậy, nghĩ như vậy nhất định sẽ cực kì phấn khích, hơn nữa, ngươi nhất định sẽ có đầy đủ lý do thuyết phục lão phu không để ý.



Xem ra vẫn là lão hàng này hiểu ta. Lý Kỳ khiêm tốn cười nói: - Thái sư quá khen.



Thái Kinh bỗng nhiên nói: - Tuy nhiên có phải ngươi quên gì rồi không?



Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Quên cái gì?




Tần Cối khẽ cười nói: - Nghe nói Tuyệt thế vô song trên đời này cũng có một điểm như vậy, ta chỉ lần liếc mắt một cái, là đủ rồi, có thể tham chết Tuyệt thế vô song, cũng là một chuyện may mắn.



Lý Kỳ nói: - Thế nào? Thì ra ngươi cũng dám đoạt Quân Khí Giám của ta!



Bạch Thiển Dạ vừa nghe vậy, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Khóe miệng của Thái Kinh cũng co rúm vài cái, thầm nghĩ, tiểu tử này thật đúng là đủ thẳng thắn đấy.



Tần Cối vốn tưởng rằng nói vậy sẽ hóa giải được không khí xấu hổ, cũng cho Lý Kỳ đủ mặt mũi, nhưng Tuyệt đối không nghĩ Lý Kỳ sẽ nói một câu như vậy, trực tiếp đốt lửa trên người y, vội giải thích: - Xu Mật Sứ, điều này không có nửa điểm quan hệ với ta, ta một câu cũng không nói.



Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi vì sao nói vậy? ta còn chuẩn bị đưa ngươi một thùng đấy.



- À?



Tần Cối mờ mịt.



- Thế nào? Ghét bỏ Tuyệt thế vô song của ta đây?



Tần Cối vội nói: - Không không không, ta sao dám ghét bỏ, chỉ có điều --- chỉ là không ngờ ta cũng có phần. Trong lòng lại nói, nói chuyện với ngươi, thật đúng là muốn lấy mạng người mà!



Trịnh Dật nói: - Này này này, Xu Mật Sứ thế là không công bằng nha, dựa vào cái gì mà Tần Thiếu Tể có, ta lại không có!



- Bởi vì người ta là Thiếu Tể, ta đương nhiên phải nịnh bợ nhất, Tam ti ngươi vẫn luôn keo kiệt vô cùng.



Tần Cối nghe xong khuôn mặt đổ mồ hôi, vội nói:



- Xu Mật Sứ, cái này ta không đảm đương nổi nha, ta có được hôm nay, toàn bộ là do tay Xu Mật Sứ cân nhắc, mong rằng Xu Mật Sứ có thể tha ta một mạng.



Lý Kỳ ha hả nói: - Ngươi đừng căng thẳng, ta chính là hay nói giỡn, ta nói ngươi đúng đấy, đều là ngươi quá căng thẳng thần kinh, nhìn qua có vẻ mang theo sát khí, làm gì được, hôm nay cứ buông lỏng một chút, đặt mấy thứ gì đó sang một bên.



Ngươi nói như vậy, ta có thể không căng thẳng sao? Hay nói đùa? Chắc chỉ có mình ngươi biết. Tần Cối trong lòng âm thầm mắng một tiếng, ngoài miệng cười nói: - Xu Mật Sứ nói rất đúng, nói rất đúng.



----------oOo----------