Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1365 : Lễ trao giải (thượng) (2)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Bắc Vương này chính là Triệu Cấu, bởi vì lúc ấy Triệu Cấu tự nguyện đi Kim doanh làm con tin, điều này làm cho Triệu Giai đối với người đệ đệ vẫn luôn trầm mặc ít lời này, đã nhìn với cặp mắt khác xưa, vì thế sau khi Triệu Cấu trở về, liền phong y làm Bắc Vương, và an bài y vào Hồng Lư Tự làm Hồng Lư Tự Thiếu Khanh, cho thực quyền nhất định, có thể nói là vô cùng coi trọng đệ đệ này, như vậy Triệu Giai để Triệu Cấu tới đây, đủ thấy y cũng coi trọng giải thưởng này.



Việc này đã làm cho toàn bộ mọi người đều trợn tròn mắt, bọn họ tuyệt đối không nghĩ đến Triệu Giai lại sẽ coi trọng giải thưởng này như thế, còn phái đệ đệ ruột đến lĩnh thưởng.



Rồi thấy ở giữa đám học sinh, một vị công tử trắng trẻo đột nhiên đứng dậy, đi bên cạnh y còn có hai hộ vệ cao to lực lưỡng.



Người này không phải Triệu Cấu thì là ai.



Các đại thần liên can thấy người này quả nhiên là Bắc Vương Triệu Cấu, tròng mắt sắp rơi xuống, giờ thì không còn người nào dám khinh thị Vô Song Thưởng này nữa rồi.



Nho học gặp nạn a!



Nói trở lại, nếu không có sự ủng hộ của Triệu Giai, Lý Kỳ hắn dám làm như thế sao? Đương nhiên không dám.



Mà Triệu Giai sở dĩ ủng hộ Lý Kỳ, đó là bởi vì đương kim Nho học cùng quan niệm cường quốc của y có chút xung khắc, quá mức mềm yếu rồi, chịu không nổi áp lực lớn. Hiện giờ thì tốt rồi, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy về lâu về dài, sẽ trở lại thời kì Tống Huy Tông, như vậy quan niệm cường quốc của y rất có thể sẽ gặp phải trở ngại, đây không phải là điều y hy vọng nhìn thấy, y đang cần chính là một loại lực lượng nội tâm cường đại hơn đến trợ giúp cho mình. Y cần chính là cứng rắn, mạnh mẽ, mà không phải là yếu đuối, cho nên y nhất định phải thừa dịp trong triều vừa mới đổi mới, trước hết phải trải bằng con đường này rồi nói sau.



Triệu Cấu đi lên trên đài, tiếp nhận từ trong tay Lý Kỳ cúp thưởng kia, khẽ gật đầu gửi tới lời cảm ơn. Sau đó hai tay giơ chiếc cúp thưởng lên cao.



Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, giờ mà ngươi không vỗ tay, vậy thật sự là không qua được chính mình rồi.



Tiếng vỗ tay mãnh liệt chưa từng có.
Cao Nha Nội vừa nghe đại danh của mình, lập tức giơ cao hai tay, hưng phấn gào ầm lên, vội vàng hướng tới trên đài mà chạy, nhưng do lối đi quá chật, tên dở hơi này lại quá sốt ruột, cũng không biết bị vấp phải chân ai, chỉ nghe "Ai ôi!!!" Một tiếng, lảo đảo vài bước, trực tiếp ngã một vố như cẩu gặm cứt.



Tất cả mọi người đang xem đều trợn mắt há hốc mồm. Cầu ca cũng dùng hai tay bưng kín mặt.



Lý Kỳ lau một phen mồ hôi, thầm mắng, ngươi tên dở hơi này, giải thưởng cũng không chạy được, ngươi có cần phải chạy gấp như vậy không? Mắng thì mắng, càng nhiều vẫn là vui sướng khi người gặp họa.



Giải thưởng này lĩnh được thật đúng là gian khổ a!



Nhưng Cao Nha Nội một chút cũng không thèm để ý, vội vàng bò lên, tùy tay vỗ vỗ, sau đó sôi nổi đi tới trên đài, cười ha hả nói: - Lý Kỳ, ngươi thật sự là bạn tâm giao a! Oa ha ha!



Lý Kỳ nghe thấy tiếng cười đầy dâm đãng này, thầm nghĩ sớm tống cổ tên dở hơi này xuống, vội vàng đem cúp nhét vào trên tay y.



Cao Nha Nội cầm cúp huơ huơ vài cái, đột nhiên nói: - Lý Kỳ, ta có thể nói lên vài câu hay không?



Toát mồ hôi! Con mẹ ngươi còn muốn phát biểu cảm nghĩ nữa à! Lý Kỳ trong lòng thầm mắng một câu, ngoài miệng lại cười nói:



- Đương nhiên, đương nhiên, không biết Nha Nội có cái gì muốn nói đây này?



Cao Nha Nội cười ha hả, quay đầu nhìn dưới đài, đột nhiên thấy người trên đài đều nhìn y, lặng ngắt như tờ, những người này đều là đại thần trong triều nha, uy nghiêm mười phần, đặc biệt ánh mắt sung mãn sát khí kia của Cầu ca, trong lòng có chút căng thẳng, nhất thời lại nghĩ không ra nên nói cái gì, Tiểu Cửu lại không ở bên cạnh, y luôn luôn không tim không phổi, đột nhiên trở nên có chút sợ đầu sợ đuôi đấy, khẩn trương vạn phần, cách chỉ chốc lát, y mới lắp bắp nói: - Kỳ thật --- kỳ thật ta cũng không có gì muốn nói, chính là muốn nói tiếng cám ơn với cha ta.