Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1371 : Ban Lý gia (1)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Hoàng đế chính là Hoàng đế, thần tử chính là thần tử, mặc kệ thần tử có thông minh cỡ nào, cũng mặc kệ Hoàng đế vô dụng ngu ngốc cỡ nào, thần vĩnh viễn không thể suy đoán được hoàn toàn tâm tư của đế vương, bởi vì chuyện mà Hoàng đế suy nghĩ không giống với những người còn lại, nếu không sao lại nói gần vua như gần hổ chứ.



Tuy rằng mục đích của Lý Kỳ và Triệu Giai khác nhau, nhưng quá trình lại giống nhau, Lý Kỳ rất hài lòng về chuyện này, bởi vì nếu đổi lại là người khác, căn bản không thể đồng ý với yêu cầu của hắn.



Bên ngoài vẫn còn tranh nhau đến túi bụi, nhưng nương theo sự xuất hiện của Tuần san Đại Tống Thời đại, đã chuyển dời rất tốt sự chú ý của chúng Nho sinh từ người Lý Kỳ sang những học phái khác. Như vậy, "đầu sỏ gây tội" Lý Kỳ ngược lại càng ung dung thoải mái, bởi vì có quá nhiều người tự nguyện đấu tranh anh dũng cho hắn, tuy rằng trong lòng bọn họ đều mang tâm tư riêng.



Buổi sáng một ngày, Lý Kỳ ngồi xe ngựa đi đến phía đông thành, hắn chuẩn bị đi xem bọn Cao Nha nội chuẩn bị như thế nào rồi.



Đi được nửa đường, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu đau đớn "ai ôi". Lý Kỳ vội xốc màn lên ghé mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một ông lão gánh hàng té ngã cách đó mười bước, quả trám trong sọt lăn đầy trên đất, Mã Kiều đánh xe cũng không thể không dừng lại.



Lý Kỳ vừa định kêu Mã Kiều đến giúp đỡ, nào ngờ còn chưa nói ra miệng thì thấy mấy nam tử thân mặc trường bào đi đến.



- Đại thúc, thúc không sao chứ? Để ta giúp thúc.



- Ông đừng vội, chúng ta nhặt giúp ông.



- Cám ơn, đa tạ các vị, các vị đúng là người tốt mà!



- Không sao, không sao, đây là chuyện mà Nho sinh chúng ta nên làm mà. Ta gánh giúp ông. Đúng rồi, không biết đại thúc đang muốn đi đâu?



- Hả? À, lão già ta chuẩn bị đến đường cái Biện Hà.



- Đi.



Lý Kỳ nhìn thấy, đầu tiên là ngây ngẩn, đột nhiên bật cười ha ha, Nho sinh các ngươi nha, không cho các ngươi nhìn sắc mặt một chút, các ngươi sao lại làm vậy chứ. Có điều, nước tới chân mới nhảy, còn tốt hơn là không làm gì cả, nói: - Mã Kiều, đi thôi.



Hắn vừa dứt lời thì nghe thấy bên ngoài có người nhỏ giọng nói: - Đây là xe ngựa của Xu Mật Sứ sao?



- Hừ! Loại người này, chúng ta để ý đến hắn làm chi.



Để ý tới ta? Các ngươi cũng xứng sao? Thật là không biết điều mà. Lý Kỳ đương nhiên coi như không nghe thấy, ngồi trong xe ngựa, nhỏ giọng hầm hừ, rất không thoải mái.



Đi được ước chừng một bữa cơm, Lý Kỳ đi đến trước cửa ngõa xá của Cao Nha nội ở ngõ Điềm Thủy.



Vừa vào cửa, thì một bầu không khí dở hơi đập ngay vào mặt, chỉ thấy có hơn hai ba mươi người đứng bên trong, ngoài trừ Phàn Thiếu Bạch thì ba vị tiểu công tử đều ở đây, hi hi ha ha đùa giỡn với nhau, tình cảm dạt dào nha!



- A a a, Lý Kỳ, cuối cùng ngươi đến rồi, để bản Nha nội chờ lâu nha.



Cao Nha nội thấy Lý Kỳ đến thì vội vàng đi qua, ngay cả chào hỏi cũng không thì đã nói ra lời oán than.



Lý Kỳ dang hai tay ra nói: - Ta nghĩ hẳn là ta không đến trễ đi.
- Vì sao?



Lý Kỳ hừ một tiếng, đưa tay chỉ "Khâu Xử Cơ" kia, nói: - Ngươi, tát Cao Nha nội một bạt tai.



- Hả?



"Khâu Xử Cơ" kia đờ đẫn.



Cao Nha nội cả giận nói: - Gã dám? Ta cho gã mười lá gan, gã cũng không dám nha.



Lý Kỳ nói: - Ta là đạo diễn, các ngươi đã mời ta đến, thì phải nghe lời ta.



Cao Nha nội ồ thật dài nói: - Hóa ra là đánh giả nha, ngươi nói sớm đi, tới đây, tới đây.



Lý Kỳ nói: - Ta nói là đánh thật.



- Đánh thật? Cao Nha nội trợn to hai mắt.



Lý Kỳ nói: - Thường nói, ngựa có lúc hụt chân, người có lúc thất thủ. Lần trước Tiểu Cửu chẳng phải cũng thưởng cho người một hồ lô đó sao, chẳng qua đó là do ngươi tự mình chuốc lấy, không trách Tiểu Cửu được, hơn nữa, có lúc để càng thêm chân thật, khẽ đánh thật một lần cũng không phải là không thể.



Cao Nha nội bĩu môi nói: - Vậy tại sao không đánh ngươi?



- Ta không có diễn. Lý Kỳ nói:



- Nha nội, ta vẫn luôn cho rằng ngươi là diễn viên chuyên nghiệp, có thể trả giá tất cả vì vở diễn này. Không ngờ chỉ một bạt tai mà ngươi cũng không muốn chịu, hừ, thật làm ta thất vọng mà.



- Ai nói là không phải diễn viên chuyên nghiệp. Cao Nha nội tức giận hừ một tiếng, nói với "Khâu Xử Cơ" kia: - Đánh đi, đánh đi.



- Nha nội ta



- Có phải ngay cả lời của ta ngươi cũng không nghe, nhanh lên.



- À.



"Khâu Xử Cơ" kia bị Cao Nha nội rống như vậy, theo bản năng giơ tay lên quất tới.



Bịch!



- A!