Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1375 : Gặp gỡ

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Sự xuất hiện của mặt nạ phòng độc và Bạo vũ lê hoa tiễn khiến lòng tin của Lý Kỳ tăng lên, tâm tình cực tốt, ngày đó hắn sai người đặt mấy bàn tiệc từ Túy Tiên Cư đến, còn có một số rượu ngon, khao thưởng thật tốt cho Ngu Doãn Văn và đám thợ thủ công.



Nhưng mà, biểu hiện của Ngu Doãn Văn cũng khiến cho Lý Kỳ càng xác nhận rằng mình không hề đi sai. Nếu không phải hắn xuất hiện, Ngu Doãn Văn sau này chỉ sẽ trở thành một nhà Nho học lớn, nhưng các nhà Nho học lớn thì ở triều Tống thật sự quá nhiều, không phải là chỗ hiếm lạ gì, tuy rằng Ngu Doãn Văn trời sinh có thiên phú về mặt này để cậu bé phát triển rực rỡ trong lịch sử, nhưng so với hiện tại thì không tính là gì cả.



Tuyệt đối không nói khoa trương, hiện nay Ngu Doãn Văn chưa đến hai mươi tuyệt đối có thể xưng là quốc bảo, có thể vượt hơn cả trăm nhà Nho học, không nói chi xa xôi, nước Kim nhất định sẽ vui vẻ mà trao đổi.



Trong buổi tiệc, Lý Kỳ lại ra lệnh cho Ô Hữu Tài, bảo Quân Khí Giám toàn lực chế tạo gấp mặt nạ phòng độc, bởi vì sẽ nhanh chóng dùng đến.



Lại một ngày trôi qua, sứ thần Đại Lý Đoàn Thế Văn rốt cuộc đã vào kinh, giống như sứ thần Cao Ly, Triều Tiên, chuyện đầu tiên mà Đoàn Thế Văn vào kinh làm chính là chúc mừng Triệu Giai. Thật ra Triệu Giai kế vị đối với Đoàn thị Đại Lý bọn họ mà nói cũng vô cùng quan trọng, bởi vì bọn họ không biết thái độ của vị tân Hoàng đế này đối với Đại Lý bọn họ là thế nào? Cho nên bọn họ cũng không dám chậm trễ.



Phải biết rằng ở thời kỳ này, tâm tư của Hoàng đế trực tiếp ảnh hưởng đến phương hướng của chính sách.



Nhưng mà, Triệu Giai cũng đích thân tiếp kiến y, đồng thời ân cần thăm hỏi quốc vương Đại Lý Đoàn Chính Nghiêm.



Nếu Lý Kỳ muốn trao tặng Vô Song Thưởng cho bạn bè nước ngoài, vậy thì Đoàn Chính Nghiêm nhất định là một vị đạt được giải thưởng hòa bình trong số đó, bởi vì từ khi Thái Tổ triều Tống định ra phương châm "Bất hạ viễn lược", dẫn đến quan hệ của hai nước càng lúc càng xa, cho đến sau khi Đoàn Chính Nghiêm kế vị, quan hệ hai nước mới từ từ tốt lên, hơn nữa Đoàn Chính Nghiêm vẫn luôn tự xưng thần trước mặt Đại Tống. Điều này khiến Tống Huy Tông càng thích y, cũng vì thế mà lúc trước Tống Huy Tông đồng ý viện trợ cho Đoàn Chính Nghiêm năm mươi vạn quan.



Triệu Giai đương nhiên hiểu được điểm này, cho nên y không có địch ý đối với Đoàn Chính Nghiêm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có địch ý không có nghĩa không phải là kẻ thù, lợi ích mới là trợ thủ quyết định tất cả.



Triệu Giai và Đoàn Thế Văn nói chuyện gần một canh giờ, nhưng đều là nói chuyện ngoài lề, Triệu Giai chỉ tỏ ý y vô cùng ủng hộ Đoàn thị Đại Lý chứ không phải Cao thị, còn những chuyện thực tế vẫn phải do Lý Kỳ bàn bạc với y.



Đêm đó, Đoàn Thế Văn liền đến bái phỏng Lý Kỳ ở trang viên ngoại ô phía tây.


Lý Kỳ "thẳng thắn" càng làm cho Đoàn Thế Văn mừng rỡ như điên. Có câu không có lợi không sao dậy sớm nổi, nếu chỉ dựa vào một câu nói của y mà Đại Tống viện trợ không điều kiện thì y chắc chắc sẽ hoài nghi dụng ý của Lý Kỳ, bây giờ ngược lại khiến y càng yên tâm, nói: - Bệ hạ quý quốc cùng quân chủ nước ta suy nghĩ thật sự là không hẹn mà gặp nha.



- Nếu là như vậy, thì thật là không thể tốt hơn được nữa. Lý Kỳ mỉm cười, nói: - Kế hoạch viện trợ của Đại Tống chúng ta vẫn không thay đổi, ngài không quên những lời mà ta nói với ngài hai năm trước chứ, nếu muốn chúng ta viện trợ các ngài, bước đầu tiên, các ngài phải để chúng ta nhìn thấy thực lực của các ngài.



Đoàn Thế Văn vội nói: - Xin Xu Mật Sứ yên tâm về chuyện này. Lúc trước sau khi ta truyền đạt những lời của Xu Mật Sứ cho quốc vương chúng ta, quốc vương vô cùng vui mừng, còn tán thưởng kế này của Xu Mật Sứ rất hay. Dưới sự ủng hộ của qúy quốc, quốc vương chúng ta âm thầm phái người đến dân gian chiêu binh mãi mã, bây giờ đã chiêu mộ được hai vạn binh mã, chỉ là



Nói tới đây, y cảm thấy rất khó xử mà liếc nhìn Lý Kỳ, hóa ra năm đó khi vừa bắt đầu, Lý Kỳ sai người giả làm thương nhân, trà trộn vào trong thương đội, tặng không ít vũ khí tiền tài cho Đoàn Chính Nghiêm, nhưng do lúc đó Giang Nam đang trong giai đoạn khôi phục, không có năng lực cung cấp lương thực, nhưng Lý Kỳ cũng tặng không ít tiền, để bọn họ tự mình thu mua lương thực trong nước.



Nhưng do Lý Kỳ biết nước Kim chắc chắc có thể tấn công vào năm ngoài, thế là sau khi cung cấp đợt viện trợ đầu tiên cho Đoàn Chính Nghiêm làm vốn liền ngừng lại, cả nước trên dưới toàn lực chống Kim, đợt viện trợ thứ hai cũng trì hoãn không đến.



Lý Kỳ cảm thấy có lỗi nói: - Ngài cũng biết



Đoàn Thế Văn vội vàng nói:



- Việc này chúng ta cũng hiểu, quý quốc lâm vào đại nạn, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm, nhưng quốc vương chúng ta vẫn tin tưởng chắc chắn rằng quý quốc có thể cười đến cuối cùng, thế là quốc vương chúng kiên trì tiến hành kế hoạch, vì thế ngài ấy còn lén lút bán đi bảo vật của chính mình để mong có thể chiêu nạp được thêm càng nhiều nhân mã.



Lý Kỳ cười nói: - Không sai, không sai, điều này cũng chứng minh chúng ta hoàn toàn không nhìn lầm người. Quốc vương các vị thật sự biết nhìn xa, có quyết đoán nha, chỉ là mới có hai vạn binh mã, có phải là quá ít không.



Đoàn Thế Văn than thở nói: - Việc này thật sự không thể trách chúng ta, bởi vì việc này chỉ có thể tiến hành âm thầm. Quốc vương chúng ta lại không thể lộ diện, để tránh tai mắt của Cao thị, chúng ta chỉ có thể làm theo lời dặn dò của Xu Mật Sứ, phía đông chiêu một ít, phía tây chiêu một ít, còn phải bảo bọn họ phân tán ra, ngay cả người cầm đầu cũng không có, có thể chiêu được hai vạn binh mã đã là vô cùng không tệ rồi.



Lý Kỳ tỏ vẻ thấu hiểu gật đầu, hắn vô cùng hiểu, tạo phản chú trọng là nhất hô bách ứng, mà thông thường trong quá trình chiến tranh, không ngừng lớn mạnh, nhưng bọn họ ngay cả thủ lĩnh cũng không có, hơn nữa trước mắt vẫn đang án binh bất động, rất khó đạt được bước tiến lớn hơn để mà tiến bộ.