Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1379 : Chứng sợ hãi hôn lễ (1)

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Hưng phấn? Việc này có gì hay mà hưng phấn chứ? Lý Kỳ sửng sốt thật lâu, lại ngẫm nghĩ thật lâu, lúc này mới hiểu rõ, trong lòng thán phục vô cùng nha. Lũ dâm đãng này suy nghĩ không giống người thường chút nào cả, đồng thời lại cảm thấy mình cũng quá trong sáng, việc này mà cũng phải nghĩ thật mới hiểu được, trầm giọng nói: - Làm ơn! Ta không phải là ngươi, ta mẹ nó mới không cao cấp như vậy, có tìnhSặc!



Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh âm "sặc".



- Vậy cũng đúng.



Cao Nha Nội tỏ vẻ đồng ý gật đầu.



Lý Kỳ hoàn toàn hết chỗ nói rồi, kéo về vấn đề chính, nói: - Vậy còn một vị thì sao?



Cao Nha Nội ngẩn người, nói: - Bạch nương tử nha!



Thất Nương? Lý Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, biết các nàng Phong Nghi Nô nhất định đã qua lại với Bạch Thiển Dạ từ sớm rồi, nửa đường gặp được Tần phu nhân căn bản không phải là trùng hợp, mà là đã sắp xếp xong từ sớm, mục đích là để vứt bỏ chính mình, vội vàng hỏi: - Vậy nhạc phụ của ta có đến không?



Hắn thật đúng là sợ gặp được Bạch Thời Trung ở đây, nếu chẳng may không chuẩn bị cho tốt, việc vui này có thể sẽ trở thành tang sự mất.



Cao Nha Nội lắc đầu nói: - Ngược lại không nhìn thấy Bạch bá phụ.



Trong lòng Lý Kỳ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: - Vậy được rồi, ta đi tìm đám người Thất nương trước, ngươi làm việc của mình đi.



Cao Nha nội vội ngăn lại hắn, cười nịnh nói: - Ngươi có muốn theo ta một lát không, một mình ta đứng đây rất nhàm chán!



Lý Kỳ nở nụ cười vô cùng mê người với tên dở hơi này, nói: - Nếu đổi lại ngươi là ta, ngươi tình nguyện ở bên cạnh mấy vị đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, hay là tình nguyện ở đây cùng với một nam nhân cài một đóa hoa màu tím đây?



Cao Nha Nội cả nghĩ cũng không hề nghĩ liền nói: - Đương nhiên là đại mỹ nhân nha.



- Còn không phải sao.



Lý Kỳ dang hai tay ra, bước nhanh vào trong.



Lý Kỳ đi vào trong, dưới sự chỉ dẫn của hạ nhân mà đi vào trong viện mà Trương Nhuận Nhi xuất giá, nhưng do phu nhân của Cao Cầu đang chải tóc giúp Trương Nhuận Nhi, nam nhân trưởng thành không được vào, chỉ nghe thấy từ bên trong vang ra từng trận cười, trong đó còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khanh khách của Lý Chính Hi.



Trong lòng Lý Kỳ ghen tị không nói nên lời. Tiểu tử Lý Chính Hi kia thật là diễm phúc không cạn mà.
Mấy người Sài Thông đều rối rít cúi đầu cười trộm, vui sướng khi người gặp họa chính là bản lĩnh mà bốn vị tiểu công tử am hiểu nhất.



- Xin lỗi, xin lỗi. Lý Kỳ nói rồi lại ra vẻ buồn bực nói: - Đâyđây sao lại là rượu chứ?



Hồng Thiên Cửu kinh ngạc nói: - Bọn đệ cũng không có thoi quen uống trà.



- Giờ là sáng tinh mơ đấy, các ngươi uống rượu cái gì hả. Trong giọng nói của Lý Kỳ còn thấp thoáng chút phẫn nộ.



Hồng Thiên Cửu không biết làm sao mà gãi mặt, trong lòng có cảm giác sợ hãi.



Phàn Thiếu Bạch thấy Lý Kỳ dường như thật sự tức giận, vội đánh mắt ra hiệu cho hạ nhân bên cạnh, người kia thấy tình hình có chút không ổn liền vội vàng chạy về phòng mang một bình nước trà đến.



Phàn Thiếu Bạch lại hỏi: - Lý Kỳ, hôm nay hình như ngươi hơi lạ? Có phải gặp việc gì khó hay không.



Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không sao, không sao, các ngươi tán gẫu đi, ta đi nhà xí một lát.



Nói rồi hắn một tay cầm ấm trà, một tay cầm ly trà rời đi.



- Hảà.



Đợi cho Lý Kỳ đi rồi, Chu Hoa lau mặt, mờ mịt nói: - Lý đại ca thế này là sao vậy, đi nhà xí còn cầm theo ấm trà.



Hồng Thiên Cửu nói: - Đúng vậy, giống như là biến thành một người khác vậy.



Sài Thông hiếu kỳ nói: - Chẳng lẽ chúng ta nói sai nói sao?



Phàn Thiếu Bạch thở dài, nói:



- Ta nghĩ nhất định là bởi vì chuyện của Bạch nương tử.



- Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy.