Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1380 : Phong thư đáng chết

Ngày đăng: 07:45 30/04/20


Trong lúc Lý Kỳ đang lâm vào trầm tư u sầu, chợt nghe từ phía sau truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, hắn không khỏi quay đầu nhìn lại, xuyên thấu qua bụi hoa, hắn mơ hồ nhìn thấy một vị giai nhân có dáng vẻ thướt tha mềm mại đứng phía đối diện.



- Phu nhân?



Một tiếng này khiến cho giai nhân đứng phía đối diện giương mắt lên nhìn:



- Hóa ra ngươi ở nơi này a!



Người tới chính là Tần phu nhân.



Tần phu nhân nhìn thấy Lý Kỳ, vội vàng đi tới, dò hỏi:



- Sao có mỗi mình ngươi ở đây, vừa rồi bọn người Hồng Nô đang muốn tìm ngươi thì phải?



Nàng vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt của Lý Kỳ trở nên trắng bệch, trên trán còn rậm rạp mồ hôi, nàng không khỏi quan tâm hỏi:



- Sắc mặt của ngươi dường như không tốt lắm?



Lý Kỳ thuận miệng nói bậy bạ:



- Ồ, ta có chút tiêu chảy.



Tiêu chảy thì ngươi tới đây làm gì? Tần phu nhân nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt không khỏi liếc chung quanh một cái.



Có ý tứ gì? Nàng sẽ không cho rằng ta giải quyết luôn ở đây đi, hóa ra trong mắt cô ta là loại người có tố chất thấp như thế sao, chỉ sợ còn không bằng Cao Nha Nội nữa. Một ánh mắt này của Tần phu nhân khiến cho Lý Kỳ dâng lên tức giận, nhưng ngoài miệng lại cười ha ha nói:



- Phu nhân cũng biết, ta là người không thích sự lãng phí, phân tốt như vậy, đương nhiên phải ---.



Lời của hắn vừa nói ra khỏi miệng, Tần phu nhân nhịn không được cảm thấy vô cùng ghê tởm, vội vàng dùng một tay che miệng lại, thiếu chút nữa đã nôn ra tại chỗ.



Không ngờ rằng khẩu vị của cô kém như vậy, đã thế thì ta liền đùa lớn một chút luôn. Lý Kỳ bỗng nhiên chỉ vào dưới chân Tần phu nhân nói:



- Phu nhân cẩn thận dưới chân người, đừng có giẫm phải đấy.



- A ----!



Tần phu nhân sợ đến mức hoa dung thất sắc, dưới chân không dám có động tác gì, đương nhiên, nàng cũng không dám nhìn xem, hai mắt nhắm nghiền lại.



Lý Kỳ thấy người luôn luôn vinh nhục không sợ hãi như Tần phu nhân lại bị dọa đến như vậy, không khỏi vui sướng bật cười ha ha, những sợ hãi trong lòng cũng tan theo mây khói.



Tần phu nhân nghe thấy tiếng cười to của Lý Kỳ, trong lòng không ngừng kinh hãi, cùng lúc nàng vừa hoài nghi mình đã bị Lý Kỳ lừa gạt lại hoài nghi không biết có phải mình đã dẫm phải đống tang vật gì rồi hay không.



Phải đợi một chốc lát sau, Tần phu nhân mới dám vụng trộm mở một con mắt ra, nàng cố lấy dũng khí thoáng nhìn phía dưới chân, sau đó lập tức mở nốt một con mắt khác, phát hiện dưới chân căn bản chẳng có gì cả, hơn nữa cũng không ngửi được mùi gì lạ, trong lòng biết ngay là Lý Kỳ lừa nàng, không khỏi tức giận mắng Lý Kỳ:



- Ngươi người này, sao lại thô tục không chịu nổi thế chứ.



Nàng thực sự không am hiểu mắng chửi người, nói tới nói lui cũng chỉ có vài từ “lăn” với “thô tục”, nàng còn cho rằng nói thế đã là nặng lời lắm rồi.



Những những từ ấy đối với Lý Kỳ thì hoàn toàn không đáng gì nhắc tới, hắn nói:



- Phu nhân, người đừng mắng ta, người thử nghĩ lại xem, ta có nói gì đâu, nếu không phải do trong lòng người có tà niệm, thì sao phải sợ?



Nói xong, hắn lại nói thầm:



- Thật đúng là ngực to mà không có não nha, ta có ngu hơn nữa cũng sẽ không đại tiểu tiện bừa bãi trong hoa viên nhà người ta được.



Tần phu nhân nghe được rõ ràng, nàng tức đến suyễn khí, trước ngực lại là một trận cao thấp phập phồng, nhìn càng đồ sộ hơn.



Lý Kỳ thấy vậy thì nhịn không được thốt lên thở dài:
- Ty chức phụng mệnh Tri phủ Âu Dương của Hàng Châu, đưa một phong thư khẩn cấp đến cho Xu Mật Sứ.



Nói xong, y liền từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Lý Kỳ.



Âu Dương Triệt? Vậy thì thật sự là kỳ quái, nếu như Hàng Châu có việc gì, y cũng sẽ dâng tấu lên cho Hoàng thượng chứ đưa tin cho ta làm gì? Lý Kỳ chứa đầy tò mò nhịn lấy phong thư, vừa mở ra nhìn, trong mắt hắn tràn đầy khiếp sợ, rồi dần dần chuyển thành sợ hãi, hai tay cầm giấy viết thư đã bắt đầu run lên.



- A ----!



Lúc này, phía sau Lý Kỳ đột nhiên vang lên một tiếng kêu sợ hãi:



- Điều này --- điều này sao có thể xảy ra được, Lý tỷ tỷ làm sao có thể giết chồng mình được, không có khả năng, điều này nhất định là không có khả năng.



Không xong! Lý Kỳ vội vang ném chặt phong thư, ánh mắt quét nhìn Tần Phu Nhân, chỉ thấy đôi mắt nàng có chút trống rỗng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Lúc này hắn giận giữ quát to tên truyền tin kia:



- Ngươi đến tột cùng là ai, dám giả mạo danh nghĩa của Âu Dương tri phủ đưa phong thư giả này đến cho ta, còn không mau khai thực ra.



- A?



Đối mặt với sự tức giận đột nhiên của Lý Kỳ, người truyền tin còn sửng sốt một lúc, vội hỏi:



- Xu Mật Sứ, tiểu nhân làm sao dám, này --- này ---.



Lý Kỳ phẫn nộ quát:



- Ngươi dám nói xạo, người đâu, lôi ra ngoài chém cho ta.



Cao quản gia đứng ở một bên cũng choáng váng, nơi này cũng không phải phủ Khai Phong nha.



- Xu Mật Sứ tha mạng a!



Người truyền tin kia sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất.



Lý Kỳ liếc nhìn quản ra còn đang sững sờ, ra hiệu cho ông, quản gia lập tức ngầm hiểu, gọi hai gã tôi tớ đến lôi người truyền tin ra ngoài.



- Xu Mật Sứ, tiểu nhân thực ---.



- Bịt miệng y lại cho ta.



- Ngô ngô ngô.



Lý Kỳ hít sâu một hơi, xoay đầu lại nói:



- Phu nhân ---.



Hắn vừa gọi ra miệng, Tần phu nhân đã vội vàng giục:



- Lý Kỳ, thư, mau đưa thư cho ta.



- Người nói đùa gì vậy, thư của người sẽ đưa cho ta xem sao, ta còn chưa trách ngưười xem trộm tin của ta đâu.



Lý Kỳ giấu luôn bức thư vào trong ngực, nói:



- Phu nhân, đây chính là có người bịa đặt ác ý, trước khi điều tra rõ ràng, ngươi cũng đừng có nói lung tung, cẩn thận ta cáo ngươi tội gây trở ngại công vụ.



Nói xong, hắn lập tức rời đi chỗ này.



----------oOo----------