Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1397 : Điều tra (2)
Ngày đăng: 07:46 30/04/20
Vì hiện tại không có bất kỳ manh mối gì có thể rửa sạch tội danh cho Lý Thanh Chiếu, Lý Kỳ cũng không biết nên xuống tay thế nào, chỉ có thể đi lung tung. Đến hiệu thuốc bắc Lôi gia ở tây thành, giống như Nam Bác Đồ nói, mặt tiền cửa hiệu rất lớn, hơn nữa kinh doanh cũng rất tốt. Lúc này Lôi Lão Thực đang cùng vài đồ đệ bận rộn.
Căn cứ vào kinh nghiệm buôn bán nhiều năm, Lý Kỳ hiểu dù ngươi có làm buôn bán đến cỡ nào, nhưng sản phẩm phải nổi trội mới là mấu chốt. Nếu Lôi Lão Thực trung hậu thành thật giống như đồn đại, thì kinh doanh tuyệt đối không thể tốt như thế này.
Đi hết một vòng, mỗi người đều bận rộn chuyện riêng của mình, bình an vô sự, có thể nói là trời yên biển lặng.
Bởi vì Lý Kỳ không tiện xuất hiện, rất nhiều chuyện không thể tự mình điều tra. Cho nên chỉ có thể dựa vào bọn Nam Bác Đồ.
Rất nhanh, hai ngày đã trôi qua.
Nam Bác Đồ lại lần nữa vào Túy Tiên Sơn Trang, bởi vì người ở đây rất nhiều, có tác dụng che chắn rất tốt, cho nên Lý Kỳ vẫn sắp xếp địa điểm gặp mặt là Tàng Thư Các, vì vậy hắn bảo trước cửa rời đi, cho người hắn thay thế vào.
Lý Kỳ vừa thấy y vội vàng hỏi: - Thế nào rồi? Có thể hỏi thăm được tiều phu kia không?
Tiều phu kia cũng là một trong những nhân vật mấu chốt, chính bởi vì gã, mà Lý Thanh Chiếu mới tìm được hoa cà núi, nhưng Lý Thanh Chiếu lại không biết danh tính người này, cũng không thấy rõ diện mạo đối phương, hơn nữa trước khi Lý Kỳ đến, Lý Thanh Chiếu cũng chưa bao giờ cũng chưa tới giờ nhắc tới, Âu Dương Triệt đương nhiên cũng không biết người như vậy tồn tại, càng không nói đến điều tra, cho nên chuyện thứ nhất Lý Kỳ bảo Nam Bác Đồ, chính là nhanh chóng tìm được người này
Nam Bác Đồ lắc đầu nói: - Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân vô năng, tạm thời vẫn chưa tìm được tên tiều phu này.
Lý Kỳ cũng biết đây cũng như mò kim đáy bể, cho nên cũng không trách cứ Nam Bác Đồ, gật đầu, nói: - Vậy các ngươi có rút dây động rừng không?
Nam Bác Đồ vội nói: - Điểm này đại nhân xin yên tâm, tiểu nhân sai người giả trang thành tiều phu đến chỗ Lý nương tử nói đốn củi, nếu như gặp tiều phu đó sẽ nói chuyện phiếm vài câu, thuận tiện bẫy mấy câu, chúng ta lúc đầu gặp hai tiều phu đã từng gặp Lý Thanh Chiếu, nhưng không có tiều phu nào chỉ đường cho Lý nương tử, hơn nữa hai ngày này chúng ta gặp hơn mười tiều phu, hộ săn bắn, họ cũng biết gần đấy có hoa cà núi.
- Vậy sao?
Lý Kỳ nhíu mày nói: - Vậy các ngươi có tìm thấy khe núi kia không?
- Tiểu nhân căn cứ vào con đường đại nhân cung cấp, phát hiện nơi đó quả nhiên có một khe núi, nhưng chỗ kia vô cùng che khuất, chỉ có một con đường nhỏ có thể đi, nếu không phải trước đó đại nhân nói với tiểu nhân, tiểu nhân cũng không thể phát hiện.
Chẳng lẽ Thanh Chiếu tỷ tỷ thật sự gặp may mắn như vậy, vừa đúng lúc gặp tiều phu biết khe núi đó? Cũng không khỏi quá may mắn, nếu thật là như vậy, vậy cũng chỉ có thể nói, đến ông trời cũng muốn Triệu Minh Thành về. Lý Kỳ suy nghĩ một lúc, thầm nghĩ, xem ra ta phải tự mình đi một chuyến rồi.
Lưu Vân Hi không chút do dự, gật đầu nói: - Được, vậy ta đi với ngươi một chuyến.
Lý Kỳ trợn to hai mắt nói: - Cô đồng ý?
- Đúng.
- Tại sao?
- Bởi vì Triệu phu nhân nàng là người tốt, nếu có thể giúp nàng, ta đồng ý góp chút sức mọn. Lưu Vân Hi nói thẳng.
Tuy rằng nàng và Lý Thanh Chiếu không có bất cứ kết giao nào, nhưng lúc trước chiến tranh bảo vệ thành Khai Phong, nàng đã đọc qua bài văn của Lý Thanh Chiếu, trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc, cũng hiểu được cái gì là yêu nước. Hơn nữa nàng cũng biết, Lý Thanh Chiếu vốn có cơ hội đi, nhưng nàng không đi mà ở lại thành Khai Phong, cùng chung hoạn nạn với dân chúng, ấn tượng của nàng với Lý Thanh Chiếu rất tốt, cho nên khi Lý Kỳ nhắc tới là vì Lý Thanh Chiếu, nàng không chút do dự đồng ý.
Theo lý mà nói, Lưu Vân Hi đồng ý, Lý Kỳ sẽ rất vui vẻ mới đúng, nhưng hắn vui vẻ không nổi, nói: - Ta nói này Thập nương, cô không cần phải thế chứ, ta mời cô đi, cô không cần suy nghĩ, liền thẳng thừng từ chối, nhưng ta vừa nhắc tới Thanh Chiếu tỷ tỷ, cô liền lập tức đồng ý, còn nói gì mà Thanh Chiếu tỷ tỷ là người tốt, đây không phải cô nói, ta là người xấu sao?
- Cái này không liên quan tới tốt xấu.
- Vậy liên quan tới cái gì?
- Ta chỉ là không muốn giúp ngươi.
- Tại sao?
- Bởi vì ngươi luôn gạt ta.
- Này ----
----------oOo----------