Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1406 : Ngọc diện phi hồ (1)

Ngày đăng: 07:46 30/04/20


- Ngọc Diện Phi Hồ gì chứ, lão đầu chưa từng nghe nói đến, tuy ba vị là quan gia, nhưng cũng không thể tùy tiện oan uổng người khác được!



Tuy Lôi Lão Thực vẫn dùng ngữ khí sợ hãi để nói chuyện, nhưng nếu lắng nghe cẩn thận thì vẫn có thể nghe ra trong giọng nói của ông ta thấp thoáng mang theo chút run rẩy, là loại run rẩy bất an!



Lý Kỳ cười nói: - Ngoài miệng thì ngươi nói vậy, nhưng trong lòng nhất định vô cùng kinh ngạc, tại sao ta lại biết những chuyện này? Thực ra rất đơn giản, chính là khe núi kia. Ta phát hiện từng có người trồng hoa cà núi ở khe núi đó. Khi ta biết được Lưu thị từng sinh non, mà người chẩn mạch cho nàng ta khi đó lại là Lôi Lão Thực ngươi thì đã bắt đầu nghi ngờ ngươi và Lôi Minh, vậy thì hoa cà núi trên khe núi kia hẳn cũng là do các ngươi trồng.



- Lúc đó ta liền suy nghĩ, vì sao các ngươi lại trồng hoa cà núi ở đó chứ, lẽ nào thật sự là vì làm thuốc? Thế là ta phái người đi nghe ngóng, người mua Thụy thánh tán có nhiều hay không chứ, thế nhưng ta lại tra ra được thực ra người mua Thụy thánh tán vô cùng ít.



- Phải, cho dù là như vậy, các ngươi có thể trồng hoa cà núi như vậy, cũng không có gì đáng trách, nhưng vấn đề nằm ở chỗ các ngươi không cần thiết phải trồng nhiều hoa cà núi như vậy, bởi vì các ngươi chỉ có hai người, các ngươi không dám thuê nông phu, phí nhiều công sức như vậy, trồng nhiều hoa cà núi như vậy chắc chắc là có mục đích, vậy nhiều hoa cà núi như vậy dùng vào việc gì chứ?



Hoa cà núi ngoài trừ cho vào thuốc làm Thụy thánh tán, cũng có thể làm thành thuốc ngủ hoặc thuốc mê. Ta điều tra qua mấy vụ án lớn gần Hàng Châu mấy năm gần đây, phát hiện trước sau mấy năm vụ Phương Lạp tạo phản, ở Hàng Châu vẫn luôn có một đám cường đạo ra vào, chuyên dùng thuốc ngủ để cướp tiền tài của người qua lại, nhưng đám người này xuất quỷ nhập thần, quan phủ cũng không thể tra ra bọn họ được. Quan phủ chắc chắn cũng không ngờ được, đám cường đạo này thật ra chỉ có hai người, hơn nữa luôn ở trong thành, nhưng từ sau khi Tần đại nhân đến từ Kinh thành nam hạ chỉnh đốn lại quan trường Giang Nam thì đám cường đạo này không còn xuất hiện lại nữa.



- Điều này làm cho ta vô cùng hứng thú với quá khứ của Lôi gia các ngươi, thế là ta lại âm thầm phái người điều tra Lôi gia các ngươi. Tuy ngươi ẩn nấp rất tốt, nhưng có một số chuyện ngươi không thể nào che giấu được, đó chính là phu nhân của ngươi. Dựa vào phu nhân của ngươi, ta tra là hóa ra phu nhân của ngươi từng là thiên kim của một gia đình giàu có họ Lôi ở huyện Phú Dương. Hai mươi lăm năm trước, Lôi viên ngoại đột nhiên thu nhận một nghĩa tử, hơn nữa trong vòng một tháng đã gả con gái cho nghĩa tử này, mà bảy tháng sau, con gái của Lôi viên ngoại hạ sinh một thiên kim, điều này không khỏi cũng quá kỳ lạ, cho nên lúc bấy giờ xung quanh có rất nhiều người nói, nhất định là nghĩa tử này và con gái của Lôi viên ngoại đã lén tư tình từ sớm, sau khi Lôi viên ngoại biết con gái mang thai mới bất đắc dĩ phải thu nhận nghĩa tử này, gả con gái cho y.



- Nhưng ta hoàn toàn không nghĩ vậy, ngược lại ta cảm thấy con gái của Lôi viên ngoại đã có thai từ sớm, Lôi viên ngoại vì muốn tránh việc xấu truyền ra ngoài nên muốn nhanh chóng tìm người thành hôn với con gái ông ấy, che giấu chân tướng của sự thật này, thật may là ông trời thật sự tặng cho ông ta một đứa con rể hiền tài, cho nên ta càng tin vào lời của Lôi viên ngoại, khi ông ấy câu cá bên hồ, phát hiện ngươi bị trọng thương thế nên đã cứu đứa con rể tương lai này.




Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Ta nói nhiều như vậy, nếu gã ta còn giở trò bịp bợm với lão tử, lão tử không thể không lấy trường thương bạo cúc hoa của gã ta.



Lôi Lão Thực cười ha ha nói: - Ngươi đã phân tích ta thấu đáo như vậy rồi, sao ta còn dám không thừa nhận chứ. Nói thật, ngoài trừ Chu lão nhi ra, ngươi là đối thủ lợi hại nhất mà ta gặp được, không, ngươi còn thông minh hơn cả Chu lão nhi nữa. Ngươi có thể tra ra ta có liên quan đến vụ án của Triệu Minh Thành, điều này ta có thể hiểu được. Lưu thị mang thai là chuyện ta không dự đoán được, điều này cũng bức ép ta phải tham dự vào, bằng không ngươi căn bản không tra ra được. Nhưng ngươi lại có thể truy xét đến thân thế của ta, còn có thể phân tích ta một cách thấu đáo như vậy, thật sự là làm ta không sao tưởng tượng được, ngươi thật sự quá đáng sợ mà.



- Đa tạ, đa tạ.



- Nhưng ngươi lại phạm phải cùng một sai lầm giống ta.



- Nguyện nghe cao kiến.



- Chính là quá kiêu ngạo, hôm nay ta nhất định không thể để ba người các ngươi sống sót mà đi ra khỏi khu rừng này.



- Có phải ngươi đã điên rồi hay không, ngươi đừng có quên, bây giờ người đang là cá trong