Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1410 : Táng tận lương tâm
Ngày đăng: 07:46 30/04/20
Ngưu Cao hì hì cười nói: - Xu Mật Sứ, người không phải là làm những chuyện như thế này giỏi nhất sao?
Lý Kỳ trừng mắt lườm người này một cái. Nói: - Các ngươi là hy vọng ta dùng chính sách lôi kéo, đi chiêu an bọn chúng?
Nhạc Phi gật đầu đáp: - Những địa phương này sở dĩ xuất hiện thế lực địa phương nhiều như vậy. Là do có rất nhiều nguyên nhân tồn tại, đất đai cằn cỗi, tôn giáo mâu thuẫn, vấn đề dân phong, nếu như chúng ta dùng những thủ đoạn cứng rắn, vậy thì có thể sẽ gây ra tình trạng nhiễu loạn lớn hơn nữa, như vậy lần xuất binh này của chúng ta chỉ sợ là sẽ tốn công vô ích.
Ngưu Cao lại nói: - Hơn nữa căn cứ vào lời nói của Ngọc công tử, kỳ thật từ sau khi Xu Mật Sứ người thi hành biến pháp, ngay tại đó cũng đạt được không ít thế lực ủng hộ.
Lý Kỳ liếc nhìn Ngưu Cao, cười đáp: - Ta hiểu rồi. Các ngươi lần này đến, chính là hy vọng ta đi giải quyết mấy vấn đề này, các ngươi thì núp ở phía sau xem kịch vui.
Hàn Thế Trung nói: - Xu Mật Sứ minh giám, mấy vấn đề này, chúng tôi thật sự là không dám tùy tiện quyết định, hơn nữa chúng tôi chỉ biết đánh giặc, nhưng nếu dựa vào vũ lực đi chinh phục những thế lực này mà nói. Cho dù là cuối cùng có thành công, chúng ta cũng nhất định phải trả một cái giá rất lớn, càng không có sức lực đi chinh phạt Nam Ngô, điều này đối với toàn bộ chiến cuộc đều không có lợi, chiêu thu bọn họ mới là thượng thượng sách, cho nên vẫn là phải mời Xu Mật Sứ người ra mặt mới được.
- Đúng vậy. Đúng vậy. Ngưu Cao liên tục gật đầu.
Cái đám ranh mãnh này, rõ ràng là đào hố rồi mời ta nhảy vào bên trong mà! Lý Kỳ coi như là đã hiểu, ba người này là tính giật giây hắn dựa vào ba tấc miệng lưỡi, đi thuyết phục những thế lực này, nhưng đám người của những địa phương này. Mỗi người đều man rợ vô cùng, phải làm công tác tư tưởng cho bọn chúng. Thật không phải là một chuyện dễ dàng gì. Trầm ngâm nửa ngày, Lý Kỳ đột nhiên hỏi: - Vừa rồi các ngươi có nói một vài thế lực và Nam Ngô quan hệ không phải là ít?
Hàn Thế Trung giật mình, gật đầu.
Lý Kỳ nói:
- Nếu như ngươi kích động như vậy, vậy thì nhiệm vụ này liền giao cho ngươi và Dương Tái Hưng thôi!
Ngưu Cao nhếch môi cười hề hề nói: - Đi thì đi, ta đây đến quân Kim còn không sợ, chẳng nhẽ lại sợ cái bọn Nam man này à.
Nhạc Phi thấy Lý Kỳ tâm ý đã quyết, biết là có nhiều lời cũng vô ích, trận chiến này là không thể tránh khỏi rồi, liền hỏi: - Vậy không biết Xu Mật Sứ dự tính khi nào động thủ?
Lý Kỳ đáp: - Cái này đúng là một vấn đề, nếu đánh sớm, chỉ sợ là sẽ rút dây động rừng, nhưng nếu đánh muộn, lại có thể sẽ làm chậm trễ thời cơ chiến đấu.
Hàn Thế Trung trầm ngâm một lát, nói: - Xu Mật Sứ, một khi đã như vậy, sao không động thủ vào thời gian Nam Ngô xuất binh viện trợ Đại Lý, cho dù là Nam Ngô có biết đi chăng nữa, thì hết thảy cũng đã muộn rồi.
Lý Kỳ suy nghĩ trong chốc lát, đáp: - Hàn Tướng Quân nói rất đúng, đây thật sự là một thời cơ tốt, các ngươi lập tức đi mang các tư liệu về những thế lực địa phương này đưa tới đây cho ta, đằng nào cũng đã đến rồi, ta lần này sẽ làm một mẻ, khoẻ suốt đời, con mẹ nó, lão tử mạo hiểm cả tính mạng, mới từ chỗ Kim quốc đòi được một vài người như vậy, cái đám chó má này một năm lại bán đi bao nhiêu người như thế, còn bán cho cái vùng nghèo khổ như Nam Ngô kia, thật sự là tức chết ta, ta thế nào cũng phải khiến cho bọn chúng nếm thử dư vị đời đời kiếp kiếp làm nô tì nó như thế nào. À mà, trước khi mọi chuyện tiến hành, dứt khoát không được làm lộ tin tức.
- Tuân mệnh.