Bắc Tống Phong Lưu

Chương 182 : Dương Châu Song Mỹ (p2)

Ngày đăng: 07:23 30/04/20


Mã Kiều thấy ánh mắt hoài nghi của Lý Kỳ, càng thêm tức giận, nói: - Làm sao? Ngươi không tin à? 



- Tin chứ, sao lại không tin. 



Lý Kỳ gật đầu: - Vừa nhìn hai vị liền biết là long phượng trong loài người, Lý Kỳ không dám không tin. 



Mã Kiều cười gật đầu: - Coi như ngươi có chút ánh mắt. 



Những người còn lại thấy vậy, đều lộ vẻ buồn cười.



- Mã Kiều, ngươi im miệng cho ta. 



Lỗ Mỹ Mỹ bỗng vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ hét lên. 



- Im đây, im đây. 



Mã Kiều sợ tới mức toàn thân khẽ run, lập tức cúi thấp đầu xuống. Nhưng vẫn vụng trộm quăng ánh mắt phẫn nộ về phía Lý Kỳ. 



Lỗ Mỹ Mỹ trừng y một cái, sau đó hướng Lý Kỳ nói: - Sư huynh của ta vốn thẳng tính, đã khiến Lý sư phó chê cười rồi. 



- Đâu có, đâu có.



Lý Kỳ cười ngượng ngùng, nghĩ bụng hai vị này đúng là một đôi dở hơi, hỏi: - Không biết hai vị có chuyện gì mà quang lâm tiểu điếm? Hắn đã nhìn ra, hai người này tới đây không phải là ăn cơm. 



- Lý ca, bọn họ muốn khiêu chiến huynh. Ngô Tiểu Lục đứng bên cạnh Lý Kỳ, nhỏ giọng nói. 



Lỗ tai của Lỗ Mỹ Mỹ thính cực kỳ, chỉ vào Ngô Tiểu Lục: - Vị tiểu sư phó này nói không sai. Lỗ Mỹ Mỹ ta hôm nay tới đây chính là muốn khiêu chiến đệ nhị trù ngươi. 



Lý Kỳ sững sờ: - Khiêu chiến ta? Khiêu chiến cái gì?



Lỗ Mỹ Mỹ gằn từng chữ: - Trù....nghệ. 



- Trù nghệ? 



Lý Kỳ hít một hơi, sau đó lắc đầu: - Ta không tiếp nhận lời khiêu chiến của cô. Cũng không có thơi gian chơi đùa với hai vị. 




Biện Kinh là nơi nào, chính là đô thành của Đại Tống. Cũng chính là thành thị phồn hoa nhất. Người sống ở nơi này, đều rất tự hào. Lời của Mã Kiều, không thể nghi ngờ đã khiến mọi người nổi giận. 



Mà Lý Kỳ không muốn phức tạp, giờ cũng phải buồn rầu! 



Lỗ Mỹ Mỹ thấy Mã Kiều nháy nháy mắt, lập tức phản ứng, gật đầu nói: - Không sai. Trước kia nghe người ta hay nói đầu bếp kinh thành lợi hại thế này thế nọ. Hôm nay vừa gặp, cũng chỉ như vậy mà thôi. Xem ra chúng ta đi nhầm chỗ. 



Chợt nghe một vị thực khách ở bên cạnh nói:



- Hai thằng hề nhảy nhót, dám tới nơi này giương oai, thật không biết trời cao đất rộng. 



- Phanh. Một tiếng vang thật lớn. 



Người kia vừa dứt lời, chỉ thấy cái ghế dựa phía sau Mã Kiều đã bị y tung một cước đập nát thành năm sáu mảnh. 



Mọi người đều là cả kinh, nghẹn họng nhìn trân trối. 



Mã Kiều trừng mắt, hai tia lạnh như băng bắn về vị thực khách kia: - Ta lập lại lần nữa, là Dương Châu Song Mỹ, chứ không phải là thằng hề. Lời này tuy leng keng hữu lực, nhưng lại không có một ai tin.



Lỗ Mỹ Mỹ biểu hiện cũng không được tự nhiên. Thực ra mỗi khi Mã Kiều nhắc tới Dương Châu Song Mỹ, sắc mặt nàng lại khó coi ba phần, hung hăng nhìn Mã Kiều một cái. Lý Kỳ rất buồn bực. Người này còn tự kỷ hơn cả mình. Tuy nhiên võ công của y thật không tồi. Ho nhẹ một tiếng, hướng Ngô Phúc Vinh nói: - Ngô đại thúc, cái ghế kia bao nhiêu tiền? Ngô Phúc Vinh sững sờ, đáp: - Không đắt, chỉ năm mươi văn tiền. 



Lý Kỳ gật đầu: - Đợi tí nữa lúc hai vị này rời đi, cháu nhờ chú bảo bọn họ bồi thường. Bằng không phu nhân sẽ không vui. 



Ngô Phúc Vinh gật đầu, cười đáp:



- Lão hủ biết rồi. 



- Năm mươi văn tiền? Mã Kiều há hốc miệng, kinh ngạc hỏi: - Đắt như vậy? Có phải các ngươi khi dễ chúng ta là người từ bên ngoài tới không? 



Ngô Phúc Vinh cười đáp: - Nếu cậu không tin, có thể đi ra ngoài hỏi xem. 



- Ừ, vậy chúng ta đi ngay bây giờ. 



Mã Kiều cúi đầu, vội vàng lôi kéo Lỗ Mỹ Mỹ đi tới phía cửa.