Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1417 : Nghĩ cách cứu viện (thượng)
Ngày đăng: 07:46 30/04/20
Cho tới nay, Lý Kỳ đều là một người vô cùng bình tĩnh, hoặc nói là một người vô cùng lý trí, nhưng con người chung quy không phải thần tiên, nếu không phải thần tiên, như vậy khó tránh khỏi sẽ mất đi lý trí.
Kỳ thật Âu Dương Triệt nói không sai một chút nào, ngươi đường đường là Xu Mật Sứ, chưởng quản binh mã thiên hạ, vai gánh xã tắc thiên hạ, ngươi vì một vị phụ nhân, mà đi mạo hiểm trước, ngươi đang nói đùa sao? Ngươi có còn đem thiên hạ dân chúng để ở trong lòng hay không, ngươi có còn đem Hoàng đế để ở trong lòng hay không.
Đừng nói Tần phu nhân cùng Lý Kỳ ngươi không có quan hệ gì, chẳng sợ Tần phu nhân là thê tử của ngươi, ngươi cũng không thể làm như vậy a!
Ngươi làm như vậy chính là không chịu trách nhiệm đối với người trong thiên hạ a!
Đạo lý này, Lý Kỳ sao có thể không rõ, nhưng lúc này căn bản cũng không có thời gian cho hắn suy xét, từ sự an bài của đối phương mà nhìn, dường như cũng không có ý định cho hắn một chút thời gian suy tính nào.
Lý Kỳ mặc dù là một người lý trí cực độ, nhưng hắn bất kể là làm bất kỳ việc gì vẫn luôn có một điều kiện cơ bản nhất, đó chính là không làm chuyện khiến mình hối hận, hắn biết rằng làm như vậy rất không lý trí, nhưng hắn đồng thời cũng biết, nếu không đi, hắn nhất định sẽ phải hối hận, cho nên hắn mới có thể nhảy lên chiếc thuyền nhỏ kia.
Hơn nữa, nếu hắn không đi, Tần phu nhân xác định chắc chắn không thể còn sống, mà nếu hắn đi rồi, hai người tuy rằng có thể không còn sống sót, nhưng cũng có khả năng, hai người đồng thời sống sót.
Đây là một trận đánh bạc.
Chẳng qua tiền đặt cược có chút lớn.
Lý Kỳ rời xa bờ, nhìn mặt hồ rộng lớn, ngược lại đã bình tĩnh lại, bởi vì hắn đã không có đường lui nữa, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính hắn, giờ nếu là khi hắn vừa tới đến Đại Tống, có lẽ sẽ khẩn trương đến hai chân phát run, nhưng mấy năm nay đã trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy, cũng từng có vô số lần đánh cược bằng tính mạng của bản thân, cho nên trong lòng của hắn hiện giờ một chút e ngại cũng không có, âm thầm tự nghĩ đối sách.
- Vị đại thúc này, ngươi là người nơi nào thế?
Lý Kỳ bỗng nhiên liếc về hướng người chèo thuyền, cười ha hả mà hỏi.
Thuyền phu kia lúc ở bờ, đã bị ánh mắt hung ác của Lý Kỳ làm cho sợ hãi, nên cũng không dám nói gì, hiện giờ nghe thấy Lý Kỳ chủ động mở miệng, mới nói: - Thưa đại nhân, tiểu nhân chính là nhân sĩ Hàng Châu, sống ở gần đây.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Không biết tôn tính đại danh?
- Không dám, không dám, tiểu nhân Hồ Hỉ.
- Hồ Hỉ, tên rất hay nha. Đảo lại đọc, chính là Tây Hồ rồi.
Lý Kỳ cười cười, đột nhiên lục lọi từ trong lòng ngực, lấy ra một thoi bac đến, nói: - Đại thúc, ở đây ta có hai mươi hai lạng bạc, nhưng chúng ta chỉ sợ sẽ cần đến một ít tiền đồng, ngươi có thể đổi cho ta một ít hay không.
Sau khi đi tới Hàng Châu, Lý Kỳ bỏ thói quen xấu không mang theo tiền, bởi vì ở Biện Lương, khuôn mặt này của hắn, giống với thẻ tín dụng, bình thường không cần mang tiền ở trên người. Nhưng Hàng Châu lại bất đồng, nơi này không có bao nhiêu người quen biết hắn, hơn nữa hắn cũng không có tính toán bại lộ thân phận của mình, vì thế lúc đi ra ngoài, vẫn luôn mang tiền này ở trên người, để phòng ngừa chẳng may, vì thế hắn còn bảo một gã hộ vệ bên người từng giây từng phút nhắc nhở hắn. Nhưng la do tiền đồng quá nặng, cho nên hắn mới lựa chọn mang bạc lúc ra cửa.
Hồ Hỉ liếc nhìn bạc, khó xử nói:
- Nhưng tiểu nhân không có nhiều tiền như vậy a!
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không có việc gì, không có việc gì, ngươi hiện tại có bao nhiêu, liền đổi bấy nhiêu đi.
- Thế này ---.
Triệu Toàn thấy việc này quỷ dị như vậy, nào dám nhiều lời, khẩn trương chèo thuyền rời khỏi.
Một lát sau, Triệu Toàn đi đã đến khe sâu bên kia. Lý Kỳ nói:
- Các hạ hẳn là có thể lộ diện rồi chứ.
Chỉ thấy phía sau khoang thuyền có một người chậm rãi đứng lên, khi cặp mắt của nàng lộ ra, Lý Kỳ không khỏi ngẩn ra, đôi mắt này tràn đầy oán độc, khiến người bị nhìn sởn tóc gáy.
Người này dáng người nhỏ xinh, tối đa cũng chỉ trên dưới một thước sáu, nhưng làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, mặc dù là nam trang, nhưng Lý Kỳ nhìn ra, đối phương hẳn là nữ giả nam trang đấy, nếu không phải cặp mắt oán độc kia, thì cũng được xưng là có vài phần tư sắc.
Người hầu nam trẻ tuổi đối diện nhìn Lý Kỳ, nói: - Ngươi chính là Kim Đao Trù Vương?
Lý Kỳ cười nói: - Ngươi hao hết ngàn hạnh vạn đắng mời ta tới đây, không ngờ không biết ta, ngươi đây là đang đùa giỡn ta đấy hả.
- Ngươi bớt nói nhảm cho ta nhờ, ta hỏi ngươi có phải Kim Đao Trù Vương hay không.
Ngươi ác độc nha. Lý Kỳ lộ ra một nụ mỉm cười mê người, nói: - Thưa tiểu ca, tại hạ chính là Kim Đao Trù Vương. vậy được chưa.
- Ngươi nói đúng liền đúng hả!
- Mẹ kiếp! Là ngươi hỏi ta đó nha! Nếu không ngươi theo ta đi tới Túy Tiên Sơn Trang, ta lấy quan ấn cho ngươi xem.
Người hầu nam trẻ tuổi hừ một tiếng, nói: - Ngươi cho rằng điều này có thể sao?
- Vậy ngươi muốn ta chứng minh như thế nào.
- Ngươi phía trước có một con dao làm bếp và một cây củ cải, kính xin Kim Đao Trù Vương bộc lộ tài năng.
Lý Kỳ cúi đầu nhìn, thật là có một con dao làm bếp và một cây củ cải, giơ ngón tay cái lên nói: - Đây thật đúng là một điểm tốt đấy, ta rất muốn biết ngươi nghĩ thế nào ra điểm này.
- Nhanh lên.
- Đi.
Lý Kỳ cầm lấy dao làm bếp và củ cải nhìn chung quanh, nói: - Xem ra ngươi thật sự không hiểu chuyện bếp núc, ngay cả cái thớt gỗ cũng không giúp ta chuẩn bị, nhưng mà ta không ngại, bởi vì ta là Trù Vương mà, nơi này ứng với ưu đãi của ta.
Hắn nói xong đem củ cải đặt ở bờ thuyền, chỉ nghe thấy một tràng thanh âm cạch cạch cạch, trong khoảnh khắc, củ cải vừa tròn vừa thô mới vừa rồi kia đã biến thành từng miếng mỏng như giấy trắng.
- Ngươi đã vừa lòng chưa? Lý Kỳ đứng dậy, giơ giơ lát củ cải trong tay, lại từng chữ một nói: - Lôi - Phi Yến.