Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1424 : Ngô Giới vào Điền (một) (2)
Ngày đăng: 07:46 30/04/20
Ngô Lân nói: - Ý của đại ca là đợi khi Cao thị điều quân từ thành Duật Tê về cứu viện, chúng ta thừa dịp xông vào sao?
Ngô Giới lắc đầu nói: - Đối với mục đích lần xuất chinh này của chúng ta mà nói, thành Duật Tê căn bản không quan trọng. Cái chúng ta muốn không phải là chiếm lĩnh địa bàn, hơn nữa trước tiên phải nghĩ cách tiêu diệt quân đội Cao thị, trợ giúp Đoàn thị chiếm cứ phủ Kiến Xương.
Dừng một chút, y lại nói: - Sát Tạp Lạc này là một khu đất quý nha, đặc biệt là đối với những bộ lạc xung quanh, mỗi năm bọn họ đều lấy được không ít lợi nhuận từ mảnh đất này. Trong mắt những bộ lạc này thì phủ Kiến Xương kia thuộc về Cao thị, bọn họ càng coi trọng Sát Tạp Lạc hơn. Bây giờ chúng ta đóng quân ở đây, bọn họ làm sao dám rời đi, nhưng Cao thị lại khác, phủ Kiến Xương đối với bọn họ mà nói vô cùng quan trọng. Cho nên ta đoán một khi Đoàn thị tiến công phủ Kiến Xương, vậy Cao thị nhất định sẽ điều động một vạn quân Đại Lý từ thành Duật Tê đi cứu viện phủ Kiến Xương, để những binh lính bộ lạc này canh giữ ở thành Duật Tê.
Trương Hiến nói: - Sát Tạp Lạc đối với những bộ lạc này mà nói cũng cực kỳ quan trọng giống như vậy. Cho dù Cao thị không hạ lệnh, bọn họ cũng nhất định tận tâm tận lực canh giữ ở đây, cho nên Cao thị căn bản không cần lo lắng.
- Ngươi nói không sai, chính là đạo lý này.
Ngô Giới gật đầu nói: - Lần này chúng ta chủ yếu là muốn đánh quân đội Cao thị, chứ không phải những bộ lạc này. Trước khi Xu Mật Sứ đến, chúng ta phải cố gắng không kết thù chuốc oán với bọn họ. Cứ như vậy, chúng ta có thể chia tách hai bên, trước tiên chúng ta có thể vòng qua những bộ lạc này, tập trung binh lực tiêu diệt quân đội Đại Lý về cứu viện từ thành Duật Tê.
Ngô Lân hiếu kỳ nói: - Nhưng thành Duật Tê này là con đường phải đi qua nếu muốn đi vào Đại Lý từ phía tây, trừ phi những bộ lạc kia quy hàng chúng ta, bằng không căn bản không thể vòng qua thành Duật Tê được.
- Không, còn có một con đường.
Trương Hiến nói: - Tướng quân đang nói đường thủy.
Ngô Giới gật đầu.
Ngô Lân nói: - Nhưng sông Kim Thủy gần đây và trên bờ sông Lan Thương, đối phương đều xây dựng tháp canh, muốn lén lút vòng qua đó, đệ thấy rất khó.
Ngô Giới lắc đầu nói: - Huynh đã hỏi thăm rồi, sông Kim Thủy có một nhánh sông, có thể hoàn toàn vòng qua thành Duật Tê tiến vào Đại Lý.
- Bổn soái lệnh cho ngươi dẫn theo đội cảm tử ba ngàn người, tiến quân ngăn cản đội quân Cao thị.
- Ba ngàn?
Các tướng sĩ bên cạnh không khỏi kinh hô.
Ngô Lân vội nói:
- Đại ca, nếu đi theo dòng nước, kỵ binh căn bản không thể đi qua, chỉ có thể phái bộ binh tiến quân.
- Bộ binh là đủ. Ngô Giới tự tin nói.
- Bộ binh? Một quan tiên phong nói: - Tướng quân, ngài nói lấy ba ngàn bộ binh ngăn cản một vạn nhân mã đối phương.
Không thể không nói, đề nghị này rất dọa người mà.
Ngô Giới ha ha nói:
- Chẳng lẽ các ngươi đã quên, lúc trước Xu Mật Sứ đưa cho chúng ta một món pháp bảo mà. Pháp bảo này dùng cho trận chiến mai phục là thích hợp nhất, huống hồ ở đây khắp nơi đều là vùng núi, bộ binh không nhất định sẽ kém kỵ binh, chỉ cần không để lọt phong thanh thì trận chiến này chắc chắn sẽ thắng không nghi ngờ gì.
Ngô Lân vỗ trán nói: - Đúng đúng đúng, suýt chút nữa đệ đã quên mất bảo bối kia.