Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1433 : Bị quật ngã (1)
Ngày đăng: 07:47 30/04/20
Lý Kỳ à Lý Kỳ, đầu óc ngươi để đâu vậy, vừa rồi gặp khắc tinh, ngươi nên có chút cảnh giác, sao lại đồng ý cá cược với con yêu tinh kia cơ chứ. Ngươi không thèm để tâm đến khắc tinh số một kia, thật là đáng đời ngươi lắm!
Lý Kỳ bất lực đổ hết tội lên đầu Cao Nha Nội vô can.
- Lý Kỳ, ngươi---ta---
Tần phu nhân vội vã chạy tới, ân cần thăm hỏi Lý Kỳ đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cả khuôn mặt một vẻ áy náy tội lỗi.
Xoẹt!
Lý Kỳ đứng phắt dậy, làm Tần phu nhân giật mình lùi lại một bước.
Lý Kỳ nhệch miệng cười nói: - Phu nhân, có phải ngươi muốn nói là ngươi có sao không, ta không cố ý, có phải không?
Tần phu nhân gật đầu mấy cái như gà mổ thóc.
Lý Kỳ cười nói: - Yên tâm, ta không sao, với chút sức lực của ngươi, không đủ làm ta bị thương đâu.
- Vậy---vậy ngươi vừa rồi---?
Lý Kỳ vẻ thần bí nói: - Ta lúc đó đang suy nghĩ đối sách.
- Ồ. Tần phu nhân khẽ gật gật đầu, cảm giác tội lỗi trong lòng giảm đi rất nhiều, liền hỏi tiếp: - Vậy ngươi đã nghĩ ra đối sách rồi?
Lý Kỳ ngoắc ngoắc ngón tay.
Tần phu nhân chứ không phải là Tiểu Lục Tử, đương nhiên là không thèm qua.
Mẹ kiếp! Suýt thì quên là phu nhân không gần gũi đàn ông, Lý Kỳ chỉ còn cách thấp giọng nói nhỏ vài câu.
Tần phu nhân sau khi nghe xong gật đầu nói: - Ta biết rồi.
- Hay!
Lý Kỳ thích thú kêu to một tiếng, chợt thấy Tần phu nhân lau mồ hôi thơm trên trán, môi nàng chầm chậm hình thành một vầng trăng khuyết, khóe miệng đẹp mê hồn, đôi hàm răng đẹp như trân châu, thoắt ẩn thoắt hiện.
Tần phu nhân rốt cuộc cũng đã cười.
Đương nhiên, không phải là Tần phu nhân không bao giờ cười, mà là nụ cười mỉm này vô cùng tự nhiên, vô cùng rạng rỡ, ngay cả đôi mắt đẹp kia cũng ngậm cười trong đó.
Nụ cười mỉm này xuất hiện trên khuôn mặt Tần phu nhân thì dường như có chút lạ lẫm, lại dường như có chút quen thuộc.
Lẽ nào---lẽ nào đây mới chính là con người thực sự của Vương Dao. Lý Kỳ nhìn mà ngây cả ra.
Lý Thanh Chiếu dường như cũng đã chú ý thấy cử động nho nhỏ này của Tần phu nhân, nên cũng cười theo, có chút vui mừng, có chút thanh thản.
Ngược lại, Tần phu nhân lại không phát hiện ra, thấy thái độ của Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư rất kì quặc, liền quay lại nhìn, chỉ thấy Lý Kỳ đang đờ đẫn nhìn mình, liền nhíu mày lại, nụ cười trên khuôn mặt bỗng vụt tắt.
Lý Sư Sư đột nhiên nói: - Phát bóng đi.
Lý Kỳ ngẩn người ra, cũng phát hiện thấy sắc mặt Tần phu nhân không tốt, không cần phải nói, nhất định là đã mạo phạm giai nhân rồi, đoạn vội thu ánh mắt lại, thầm nghĩ, ta hiểu rồi, thì ra là Vương Tam Nương và Tần phu nhân là hai con người hoàn toàn khác nhau!
Mặc dù bị Tần phu nhân giành một điểm, nhưng sách lược của Lý Thanh Chiếu và Lý Sư Sư dường như không hề có chút thay đổi nào, vẫn cứ cố tránh Lý Kỳ, điều cầu về phía Tần phu nhân.
Còn Tần phu nhân thì dường như đã hoàn toàn nhập tâm, động tác đã trở nên vô cùng nhanh nhẹn, trên khuôn mặt toát lên một ánh hào quang.
Nếu như là 15 phút trước, Lý Kỳ chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng buồn bực, nhưng bây giờ thì đã khác, hắn lại cảm thấy vui, ánh mắt cứ luôn dõi theo cái mông, à không, cái bóng dáng của Tần phu nhân.
Bộp!
Âm thanh gì vậy?