Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1438 : Không tính là thổ lộ chính thức
Ngày đăng: 07:47 30/04/20
Trong giọng nói của Lý Kỳ ngầm mang theo ba phần bất ngờ, bảy phần kinh ngạc.
- Lý Kỳ?
Trong giọng nói cũng mang theo ba phần khẩn trương, bảy phần kinh ngạc.
Hiển nhiên bọn họ đều không ngờ, đối phương lại ở chỗ này.
Bóng hình xinh đẹp trên bậc thang, đúng là Tần phu nhân, lúc này nàng khoác một áo màu trắng, dưới ánh trắng, giống như là Nguyệt Quang tiên tử, tuy rằng không thấy rõ lắm khuôn mặt của nàng, nhưng dưới ánh trăng xinh đẹp, không phải càng mông lung sao?
Lý Kỳ chẳng biết tại sao lại cười, nói: - Phu nhân, người cũng không ngủ được sao, xuống đây ngồi một lát?
Trên bậc thang đầu tiên là im lặng, sau đó nghe Tần phu nhân nói: - Sắc trời đã tối, ta muốn về phòng nghỉ ngơi, ngươi cũng nghỉ sớm đi. Nói xong, nàng liền giả bộ muốn quay về phòng.
Rõ ràng là mượn cớ, ngươi vừa mới đi ra, sao có thể trở về nhanh vậy được. Lý Kỳ thở dài: - Sớm biết ân ân cứu mạng này đáng sợ như vậy, ta đã không làm, người tốt, người xấu cũng không phân biệt được rõ ràng.
Tần phu nhân nghe thấy bốn chữ "ân nhân cứu mạng", đột nhiên dừng bước, chần chờ một lúc, cuối cùng thì xoay người lại, bước xuống bậc thang, đến bên cạnh chiếc bàn Lý Kỳ đang ngồi.
- Mời ngồi.
Lý Kỳ đưa tay ra nói.
Tần phu nhân ngồi xuống, chợt ngửi thấy mùi rượu xông vào mũi, nhìn kĩ hơn, thấy trên bàn đặt một chai rượu ngon đã mở nắp, khiến nàng kinh ngạc hơn là, trong tay Lý Kỳ cầm một ly rượu thủy tinh tinh xảo.
Lý Kỳ không uống rượu, có thể nói là không người nào không biết điều này, lúc trước hoàng thượng ban thưởng rượu cho hắn, hắn cũng không uống, nhưng hiện giờ một mình ngồi ở chỗ này uống rượu, quả thật là một điều hiếm thấy!
- Ngươi --- ngươi đang uống rượu?
Giọng điệu Tần phu nhân không thể tin được, hỏi Lý Kỳ.
Đôi mắt Lý Kỳ xao động, than vãn một tiếng, nói: - Ta cũng không muốn thế, nhưng ngoại trừ rượu, ta thật sự không nghĩ ra cái gì có thể giải được sầu.
Ha! Nàng cuối cùng cũng đồng ý đối mặt. Trong lòng Lý Kỳ nhẹ nhàng thở ra, nói: - Đây là lỗi của Trịnh nhi.
Tần phu nhân liếc Lý Kỳ một cái, nói: - Ngươi đừng trách Trịnh nhị ca ---. Nàng chần chờ, lại nói: - Tuy rằng ít nhiều cũng có liên quan tới y, nhưng không phải là lỗi của y.
Lý Kỳ cười cười, nói: - Phu nhân, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, cũng không phải là trẻ con, chỉ vì một viên kẹo, sẽ khóc xé ruột xé gan. Ta thích phu nhân, đây là sự thật tồn tại khách quan, nghiêm khắc mà nói, chuyện này không hề liên quan gì đến người, ta cũng không thể khiến ta không thích người, bản thân ta không làm được, mà người cũng không làm được, cũng không phải là không có người, ta không sống được, người đừng có tự kỉ như vậy, hoặc là lo sợ không đâu.
Tần phu nhân trầm ngâm, bất giác uống thêm ngụm rượu nữa, dứt khoát nói: - Vậy --- vậy ta nên làm thế nào? Trong giọng nói còn mang theo sự bất lực.
- Xem ra phu nhân còn chưa hiểu được lời nói của ta. Lý Kỳ bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục nói: - Người cứ dựa theo suy nghĩ của mình làm là được rồi, người muốn làm thế nào, thì làm thế đó, chuyện này cũng không phải là quốc gia đại sự, người muốn vì nước hi sinh, vậy sẽ nhận được đủ loại hạn chế, tình cảm vốn chính là ích kỷ. Chỉ cần người không ác ý đùa giỡn tình cảm người khác, hoặc lợi dụng tình cảm để lấy được ích lợi, người làm thế nào cũng không quá đáng. Ta thích phu nhân, phu nhân để ta thích người là được rồi, hoàn toàn không cần phải chịu trách nhiệm, nếu ta quấy rầy người, thì là một chuyện khác. Nhưng ta sẽ không làm như vậy, ta sẽ vĩnh viễn không làm như vậy, tình cảm của người, là chuyện cá nhân người.
Tình cảm vốn chính là ích kỉ sao? Trong lòng Tần phu nhân không ngừng nhắc lại câu nói kia, bỗng nhiên trong lòng hiện lên một ánh sáng, chỉ cảm thấy người thoải mái hơn, nói: - Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?
- Ta có thể thề với trời.
- Cảm ơn ngươi.
- Cảm ơn ta không quấn chặt lấy?
Tần phu nhân sửng sốt, lắc đầu nói: - Ta cũng không biết, có lẽ là thế. Nói xong nàng lại theo bản năng cầm lấy ly rượu, nhưng trong ly đã thấy đáy rồi.
Đột nhiên một dòng nước chảy vào trong ly, nàng ngẩng đầu nhìn, thấy Lý Kỳ đang cầm chai rượu, nhẹ giọng nói một câu cảm ơn.
Sau khi đặt chai rượu xuống, Lý Kỳ lại nói: - Ngày đó ở bờ sông người thật sự đã hiểu lầm, ta không có ý đó, tuy rằng ta thích người, nhưng trước mắt ta với tình cảm của người không có cơ sở giữ lại, nếu không ngày đó ta đã thổ lộ với người ở Tây Hồ, căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, đây chính là một cơ hội rất tuyệt, nếu không thấy người gần đây luôn né tránh ta, coi ta như ôn thần, ta cũng đã không nói ra sớm như vậy, bởi vì phía sau người còn có Vương gia, ta không thể không lo điểm này.
Tần phu nhân nghe Lý Kỳ luôn miệng nói thích mình, không chút nào che dấu, hơn nữa nói rất bình thản, lay động, thêm một ly rượu vào bụng, quả đúng không còn gò bó như vậy, nghiêng người dựa vào ghế, hiếu kỳ nói: - Vậy ngươi và Thất nương lúc đầu thế nào?
Lý Kỳ quả thật không nghĩ Tần phu nhân sẽ có hứng thú đề tài này, ngẩn người, cười nói: - Khi đó ta thật sự không hiểu cái gì, không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng hiện tại thì khác, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, ta không thể không suy nghĩ những chuyện này. Đổi lại mà nói, nếu ta bây giờ vẫn là một thương nhân nho nhỏ, hoặc là một người độc thân, nói không chừng ta đã bám lấy người rồi.
----------oOo----------