Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1441 : Ta có tội (1)
Ngày đăng: 07:47 30/04/20
Lý Kỳ tuyệt không thể ngờ, vào một buổi tối hắn không hề chuẩn bị gì cả, lại cởi bỏ được quần áo của Tần phu nhân, không, là khúc mắc của Tần phu nhân, đáng tiếc chính là, hiện lại lại thật sự không theo kịp tư tình của phụ nữ, nhưng bất kể nói thế nào, hắn vô cùng vui vẻ. Kể từ đó, Lý Kỳ có thể càng thêm nhẹ nhàng ra trận rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Cốc cốc cốc!
Cốc cốc cốc!
...!
Mã Kiều đứng trước cửa, gõ cửa hồi lâu, có thể thấy bên trong không có động tĩnh gì, vì thế nói với Lý Kỳ bên cạnh: - Bộ soái, Triệu cô nương hẳn không có ở nhà.
Lý Kỳ hừ nói: - Cho dù là trộm nam nhân, vậy cũng không khỏi quá sớm rồi.
- Nhưng nếu là ở đây, vì sao bên trong không hề có động tĩnh gì?
- Có lẽ đang ngồi ở nhà xí.
Lý Kỳ nhìn liếc qua chợt thấy một thôn phu gánh một bó củi bước qua từ cửa trước, con ngươi đảo một vòng, vội vàng tiến đến, kêu lên: - Vị huynh đài này, xin hãy dừng bước.
Thôn phu kia quay đầu lại, thấy là một người xa lạ, kinh ngạc nói: - Tiểu ca, ngươi bảo ta sao?
- Đúng vậy, đúng vậy. Lý Kỳ cười ha hả tiến lên, làm như có thật nói: - Huynh đài, ta xem hôm nay mặt mũi ngươi hồng hào, hoặc là được uống rượu, hoặc là hôm nay có tài vận.
Thôn phu kia nghĩ thầm, hóa ra là một tên coi bói, vội nói: - Đa tạ lời nói tốt lành của tiểu sư phụ, nhưng ta thật sự trả không nổi tiền coi bói. Nói xong, gã gánh bó củi chuẩn bị rời đi.
- Đừng đừng đừng!
Lý Kỳ vội vàng ngăn phía trước, nói: - Ngươi hãy nghe ta nói hết đã, ta nói khi nào muốn tiền của ngươi, ta nói là ngươi có tài vận.
- Thật sao?
- Thật, hôm nay ngươi ra ngoài, chắc chắn có quý nhân đưa ngươi tiền, nếu như không có, ta lập tức đâm đầu vào cột chết.
Thôn phu kia thật thà chất phác cười, - Gì cơ ---? Có người đưa ta tiền? cái này --- cái này sao có thể?
- Không tin.
Lý Kỳ sờ mò trong ngực, lấy ra một thỏi bạc, không nhiều lắm, khoảng hai lượng, nhưng đối với một thôn phu mà nói, thì cũng không ít, duỗi ra trước mặt thôn phu kia, nói: - Tặng cho ngươi.
Nói xong hắn cười với Triệu Tinh Yến, nịnh nọt nói: - Yến Phúc, cô xem ta nói thành khẩn vậy rồi, ngài cũng đừng chĩa đòn vào ta nữa.
Triệu Tinh Yến hừ một tiếng, thu lại đoản kiếm chĩa vào giữa bụng Lý Kỳ, nói: - Lần sau ngươi còn loạn ngôn, chiếm tiện nghi của ta, ta sẽ không tha cho ngươi.
Lý Kỳ há miệng thật to để thở, nghĩ thầm rằng, tên yêu nhân này thật sự càng ngày càng làm càn, người ta chẳng phải lúc đó nói sai rồi sao, lại đánh ta, thật sự là rất hạ lưu. Ngoài miệng lại nói: - Dạ dạ dạ, ta đã tự mình tới cửa bồi tội rồi, cô cũng nên bớt giận.
Triệu Tinh Yến tức giận nói:
- Ngươi nói xem bản thân ngươi đã làm ra chuyện gì hồ đồ, không phải chỉ là một phụ nhân sao. Ngươi vẫn chưa từng gặp qua phụ nữ hay thế nào vậy, ngươi nên biết rằng đối với Đại Tống ta mà nói, đây là thời kỳ vô cùng quan trọng, mà ngươi lại thân mang trọng trách, nhưng ngươi lại không quý trọng chính mình, nếu chẳng may có gì không hay xảy ra với ngươi, chuyện của Đại Lý, ai xử lý? Chúng ta sẽ tiến thoái lưỡng nan, đến lúc đó không thể không đại loạn thiên hạ.
Lý Kỳ sớm biết rằng hôm nay đến, nhất định sẽ bị Triệu Tinh Yến giáo huấn một trận, hắn xảy ra chuyện lớn như vậy, Triệu Tinh Yến không thể không biết. Tuy nhiên lại chưa bao giờ đến thăm hắn, hiển nhiên là rất tức giận. Triệu Tinh Yến không giống với Lý Thanh Chiếu, hành động của Lý Thanh Chiếu với Lý Kỳ vẫn có thể hiểu được, nhưng Triệu Tinh Yến hoàn toàn không thể giải thích được tại sao, trong lòng nàng quốc gia đại sự là tất cả, cho dù để nàng hi sinh tính mạng, nàng cũng sẽ không nháy mắt. Đây cũng là lý do vì sao lúc trước nàng chọn lấy ra hết của cải giúp Lý Kỳ chống Kim.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta đã nói nghiêm túc, không thể nghĩ tới cô còn nghiêm túc hơn cả ta.
Triệu Tinh Yến tức giận hừ nói: - Ta đã nói nhẹ rồi, kế hoạch này là do ngươi và Hoàng thượng bày ra, nếu như ngươi chết, vậy chiến sĩ tiền tuyến làm sao bây giờ, đây không phải là ngươi buộc Hoàng thượng ngự giá thân chinh sao? Nếu Hoàng thượng ngự giá thân chinh, vậy quốc sự sẽ làm thế nào?
- Phì phì phì, sáng sớm tinh mơ đã nói chuyện không may mắn. Lý Kỳ vô lại nói: - Sự việc đã xảy ra, cô bảo ta phải làm thế nào?
Triệu Tinh Yến khép hai mắt lại, bất đắc dĩ thở dài.
Lý Kỳ trộm nhìn, ha ha nói: - Được rồi, được rồi, cô mắng cũng đã mắng rồi, nếu vẫn còn chưa tiêu giận, vậy thì để ta nói cho cô một tin tức tốt, đảm bảo cô sẽ vui vẻ.
Con ngươi Triệu Tinh Yên khẽ động.
- Đi đi đi. Chúng ta đi vào nói.
Lý Kỳ lấy chuyện quốc sự ra, Triệu Tinh Yến thật đúng là không còn cách nào, cũng không nhăn nhó, nàng cũng không làm được, duỗi tay ra, lễ phép tượng trưng một chút, sau đó đi vào trong phòng.
Đi vào trong phòng, Lý Kỳ tự ngồi xuống, lấy trong ngực ra một phong thư, đưa tới, rất hưng phấn nói: - Cô mau nhìn xem.
Triệu Tinh Yến hồ nghi nhìn hắn một cái, mới nhận phong thư, ánh mắt thoáng nhìn, tức giận trên mặt nhất thời tiêu tan không còn tung tích.
Phong thư này chính là Nhạc Phi hôm qua bảo Dương Tái Hưng đưa cho Lý Kỳ.
Hóa ra Đoàn Chính Nghiêm đã lấy được phủ Kiến Xương, không chỉ vậy, trấn Thành Kỷ, một trong bốn đại trấn của Đại Lý cũng được Ngô Giới dẹp xong, mà trận chiến này, Ngô Giới lập công đầu.
Sau khi Ngô Giới lấy được thành Duật Tê, lại hướng mục tiêu về trấn Thành Kỷ, nhưng y không tấn công ngay, mà xây dựng cơ sở tạm thời bên ngoài trấn Thành Kỷ trăm dặm. Đại quân Ngô Giới với khí thế hung hãn, hơn nữa còn mang theo đại thắng, Cao Bằng trấn thủ trấn Thành Kỷ cũng không dám chủ động xuất kích, mười ngàn viện quân cứ không có như vậy, thật sự là rất đáng sợ.