Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1448 : Chế độ thổ ti (2)

Ngày đăng: 07:47 30/04/20


Lý Kỳ hừ một tiếng nói:



- Ta đường dường là Xu Mật Sứ tới đây. Các ngươi cũng không nên để lộ ra cái bộ dạng kinh sợ như vậy chứ. Nhưng người ta một thổ ty tới các ngươi liền biến thành Bồ Tát giáng lâm. Các ngươi nói các ngươi có phải là không biết tốt xấu hay không. Tâm tình bổn quan đều bị các ngươi làm hỏng rồi. Ninh Võ này thì các ngươi đi gặp đi, dù sao ta thấy các ngươi cũng khá là sùng bái hắn ta.



- Xu Mật Sứ, đây … đây là hiểu lầm rồi. Hạ quan tuyệt đối không có ý này.



Đỗ Minh cảm thấy oan uổng, trong lòng còn nghĩ, khí lượng của Xu Mật Sứ này sao lại nhỏ nhen như vậy?



- Liệu có phải là không sao chứ? Chỉ là một thổ ty con con mà thôi, bổn quan gặp hắn ta, đó là ban ân cho hắn ta rồi. Bổn quan không gặp hắn ta, đó cũng là điều bình thường.



Lý Kỳ đứng lên, nói với Tửu Quỷ:



- Tửu Quỷ, chúng ta đi ra ngoài tìm rượu địa phương xem thế nào?



Tửu Quỷ vừa nghe thấy thế, hai mắt liền sáng lên, sùng bái nói:



- Đại nhân, người thật sự là quá thông minh.



Lý Kỳ vui vẻ nói với Đỗ Minh:



- Có thấy không, nên học nhiều hơn chút đi.



Đỗ Minh ngây người ra, vị Xu Mật Sứ này không phải là quá uy võ lộ khí chứ. Lại nói:



- Nhưng Xu Mật Sứ à, Ninh Võ này là tới gặp người. Nếu người không đi, hạ quan biết nói thế nào?



Lý Kỳ thở dài nói:



- Rất đơn giản, ngươi nói bổn quan lúc đầu tới đây, khí hậu chưa quen, không tiện gặp khách. Khi muốn gặp hắn ta, đương nhiên sẽ cho người đi thông báo với hắn ta. Được rồi, ta đi trước đây.



Nói xong, liền dẫn theo Tửu Quỷ đi về phía cửa bên.



Đây rốt cuộc là đang chơi trò gì! Đỗ Minh cảm thấy mơ hồ. Xu Mật Sứ này quả thật là danh bất hư truyền, quá là kỳ lạ. Nên nhớ ban đầu Địch Thanh tới đây, những thổ ty này không hề nể mặt ông ta chút nào, đều không thèm quan tâm gì tới ông ta. Đối với mệnh quan triều đình mà nói, đều phải đi nịnh nọt họ, ôn tồn thỉnh cầu những thổ ty này giúp mình hoàn thành nhiệm vụ.


- Chỉ là cái gì?



- Chỉ là hiện tại chỉ có động chủ ba chủ động Hoàng, Hắc, Thanh của huyện Thượng Lâm chúng ta tới. Những người khác tạm thời chưa thấy bóng dáng đâu. Trước đây, bây giờ họ đã tới rồi.



La Mông nói:



- Tù trưởng, Ninh Võ này không đi, có lẽ họ đều đã tới bên phía chúng ta rồi. Nhưng đến giờ họ thấy Ninh Võ đều đã đi rồi, ta nghĩ những tộc trưởng của bộ tộc nhỏ gần chúng ta đó sẽ đích thân tới. Trong số 18 bộ tộc lớn, có một số có ân oán với chúng ta. Chúng ta cũng không mời. Mời những người đó, có lẽ cũng cho người đại diện tới.



La Hổ vung tay nói:



- Người này tới hay không cũng chẳng sao. Lễ này có cũng được. Những tên cây cỏ này, để cho chúng kiêu ngạo chút đi, chờ sau khi Kinh tế sử gì đó đi rồi, ta sẽ tính sổ với từng người bọn họ.



Đúng lúc này, một người hầu bỗng nhiên đi vào, nói:



- Bẩm báo tù trưởng, đại công tử Ngọc gia Nghi Châu tới rồi.



Người tên La Quả đó vừa nghe thấy thế, nhíu mày nói:



- Ngọc gia này mấy năm nay cũng không biết là đi cái vận gì, làm gì cũng đều kiếm được tiền.



La Hổ thở dài nói:



- Tên Ngọc Tuấn Kiệt này cũng thật là khiến người ta tức giận, ở Nam Ngô cái gì cũng đều dám làm, nhưng ở Ấp Châu thì lại trở lên trung thực, tuân theo pháp luật. Thật không biết hắn ta tuân thủ theo môn pháp nào? Ta chính là phép Ấp Châu này. Nếu Ngọc gia hắn ta có thể hợp tác với chúng ta, vậy thì chúng ta thực sự là như hổ thêm chân rồi.



La Quả nói:



- Tù trưởng nói đúng, Ngọc gia ở Trung Nguyên mạng lưới rộng lớn. Hàng năm hắn ta buôn bán phụ nữ Nam Ngô đều kiếm được bộn tiền. Nếu chúng ta có thể có được mạng lưới này của hắn ta, chỉ dựa vào người trong tay chúng ta, còn có Ngọc gia hắn ta làm gì chứ? Cái khác không nói, nữ nhân trong tay chúng ta so với nữ nhân mà hắn ta mua được của người Nam Ngô còn tươi ngon mọng nước hơn nhiều.



- Thôi đi, thôi đi, chuyện này càng nói lão tử càng thấy phiền lòng.



La Hổ khoát tay, nói:



- Ta đích thân đi tiếp tên tiểu tử này, cho hắn ta chút thể diện, chờ lát nữa sẽ nói chuyện với hắn ta, để hắn ta hợp tác với chúng ta, đừng đi gây sức ép với bên phía Nam Ngô nghèo nàn đó nữa.