Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1449 : Đêm tập kích Bạch Hổ trại (Thượng) (2)
Ngày đăng: 07:47 30/04/20
Chờ cho Ngọc Tuấn Kiệt ngồi xuống, La Hổ lại khoát tay, một thiếu nữ lập tức mang sợi dây truyền trân châu đó đi ra.
La Hổ cười hỏi:
- Tuấn Kiệt, cháu có lẽ là rất hiểu về tên Kinh tế sử đó đấy chứ?
Trong lòng Ngọc Tuấn Kiệt đương nhiên là hiểu La Hổ vì sao lại hỏi câu này rồi, liền nửa vờ nửa thật nói:
- Cháu đã từng tới kinh thành rồi, có may mắn được gặp Kinh tế sử một lần, cũng có chút làm ăn với Túy Tiên Cư của hắn. Loại rượu này cũng là cháu nhờ vào quan hệ mới mua được. Nếu không phải trước đó đã có dự tính, nếu không căn bản không thể mua được nhiều như vậy.
La Hổ lại hỏi:
- Vậy vị Kinh tế sử này thật sự là lợi hại như trong truyền thuyết sao?
Ngọc Tuấn Kiệt lắc đầu nói:
- Cháu chỉ biết vị Kinh tế sử này chính là xuất thân từ đầu bếp, sau đó làm kinh doanh kiếm được khoản tiền lớn. Lại vì được Thái Thái sư trong triều yêu quý, vào triều làm quan, một bước lên mây, là một nhân vật khó lường.
- Khó lường?
La Hổ khinh thường nói:
- Chớ không phải người này còn có ba đầu sáu tay sao?
- Cũng không phải như vậy.
Ngọc Tuấn Kiệt nói:
- Chẳng qua chỉ là vị Kinh tế sử này làm kinh doanh quả thực lợi hại. Hơn nữa nghe nói hắn thích nhất chính là tiền. Rất nhiều người đều nói hắn là người buôn bán bẩm sinh.
- Thích tiền nhất?
La Hổ bật cười ha hả, miệt thị nói:
- Ta nói người này cũng thường như vậy thôi sao? Có lẽ lại là một tham quan. Loại quan này ta gặp cũng nhiều rồi, không có bản lĩnh gì, không cần phải quan tâm tới hắn nữa.
Đám người La Quả cũng lần lượt bật cười, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười khinh miệt.
Những người thô lỗ các ngươi, đại nạn tới đầu cũng không biết. Ngọc Tuấn Kiệt biết nên hỏi:
Chỉ thấy Dương Tái Hưng ôm trường thương, dựa vào gốc cây lớn ngủ ngon lành.
Kẻ thù trước mặt này có lẽ là mạnh hơn họ mấy lần. Hơn nữa còn chiếm được thiên thời địa lợi. Nếu năm trăm thùng Thiên hạ vô song đó không phát huy được tác dụng, vậy họ chỉ còn cách đâm lao phải theo lao mà thôi. Thậm chí có khả năng toàn bộ giao ở đây. Mặc dù những người này đều là binh lính của Thần Cơ doanh, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút căng thẳng.
Cho dù ngươi không căng thẳng, ngươi cũng không thể ngủ ngon như vậy được. Tốt xấu vì ngươi cũng là chủ tướng đấy.
Người đó thấy mà dở khóc dở cười.
Bỗng nhiên có một người tới nói:
- Ngươi đừng có quấy rầy tướng quân, ngươi không phải là làm lính của tướng quân ngày đầu tiên sao? Tướng quân ngoài đánh trận giết người ra, chỉ có ham ngủ thôi. Chờ tới giờ sẽ gọi người dậy đi.
Người trước nói:
- Ta nào dám trách tướng quân. Ta chỉ là cảm thấy có chút xấu hổ, cùng tướng quân đánh nhiều trận như vậy, trong lòng còn có chút căng thẳng, không biết khi nào ta mới có thể đạt được tới cảnh giới này của tướng quân. Cho dù ở hoàn cảnh nào, môi trường nào cũng đều ngủ ngon lành như vậy, đánh một trận, mấy ngày mấy đêm không ngủ, còn có thể long tinh hổ mãnh.
- Chuyện này ngươi cũng đừng nghĩ nhiều làm gì, mau đi nghỉ ngơi chút đi, ở đây đã có ta rồi.
Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã ngả về tây.
- Tướng quân, tướng quân, sắp tới giờ rồi.
Tên phó quan đó đi tới bên cạnh Dương Tái Hưng, khẽ gọi.
- Ừ … a …!
Dương Tái Hưng từ từ mở mắt, đứng lên, ngáp dài vài cái, lại vươn vai, vặn cổ mấy cái, nhìn về hướng tây, sau đó quay lại nói:
- Trong Bạch Hổ trại tình hình thế nào?
Tên phó quan đó nhìn mà mồ hôi vã ra đầm đìa, lão đây chính là đi giết ngươi, hay là đi tham gia yến tiệc đấy? Ngoài miệng thì cung kính trả lời:
- Hình như là yến tiếc này sắp bắt đầu rồi.
Dương Tái Hưng quay lại nhìn, cầm mũ giáp chụp lên đầu, chỉ thấy phía dưới chiếc mặt nạ đen đó lộ ra cặp mắt đầy sát khí và và còn có chút buồn ngủ. Trường thương to lớn trên vai, ngáp dài nói:
- Xuất phát.