Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1450 : Đêm tập kích Bạch Hổ trại (Hạ) (2)

Ngày đăng: 07:47 30/04/20


Thoáng chốc, mấy con dao găm đã đâm vào ngực họ.



Chỉ thấy hai mắt họ trợn trừng lên, không thể tin nổi nhìn người bên cạnh, chỉ thấy mấy gã say rượu đó khóe miệng còn nở nụ cười lạnh, trong tay vừa chuyển, lại nghe thấy mấy tiếng trầm đục.



Mấy gã say rượu không vội buông tay, mà dìu họ, kéo để sang một bên, chỉ thấy một người men theo cửa trèo nhanh lên. Hóa ra trên hòn đá đó trên cửa này còn có một tòa tháp canh, nhưng hiện tại người đó bên trong căn bản không nhìn thấy bên ngoài, vẫn luôn xem cảnh đó trong trại, thần mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, còn lẩm bẩm nói chuyện một mình. Y nói:



- Những người này các ngươi ăn ngon uống ngon, bố mày phải đứng trên này ….



Lời này còn chưa nói hết, chỉ thấy giữ cổ mình có cảm giác mát lạnh, máu tươi phun ra, ngay cả người tới là người hay là quỷ cũng không nhìn rõ đã ôm theo sự ngưỡng mộ, đố kỵ rời khỏi thế giới này rồi.



- Các ngươi đang làm cái gì thế?



Bỗng nghe thấy một người hét lên.



Mấy người liền quay người lại nhìn, chỉ thấy một người đứng phía xa chỉ bọn họ, phía sau đã ướt đẫm rồi.



- Ây da, mau … mau …



Người đó thấy tình hình bất thường, liền muốn kêu lên, bỗng cảm thấy đầu mình quay cuồng, giãy dụa vài cái, bùm một cái, ngã nhào xuống đất.



Mấy gã “say rượu” trước cửa đồng thời thở phào nhẹ nhõm.



Nhưng khẩu khí này vẫn chưa xong, lại có một người đi như bay tới, la hét nói:



- Ngã, ngã, đều ngã rồi.



Người đó trong tháp canh nghe thấy thế, liền cầm bó đuốc xuống, vũ động điên cuồng với kẻ điên bên ngoài.



Cùng lúc đó, mấy gã say rượu liền tìm chìa khóa mở cửa chính.



Dương Tái Hưng đã mai phục sẵn ở bên ngoài trài, thấy cây đuốc đó, liền vung tay lên nói:



- Lên.



Chỉ thấy hơn hai nghìn người như bầy kiến vỡ tổ, ùn ùn tiến vào. Lúc này Bạch Hổ trại là mở rộng môn hộ. Đám người Dương Tái Hưng đi vào trong trại vô cùng thuận lợi.



Bùm! Bùm!




….



Các binh lính của Thần Cơ doanh lập tức bước lên, bao quanh những đoàn tù binh đó, giơ cung nỏ lên nhắm thẳng vào phía họ.



Dương Tái Hưng lạnh lùng quét ánh mắt nhìn hiện trường đã bị khống chế, bỗng nhiên bước vào trong nhà. Không bao lâu sau, chỉ thấy tay trái y nâng lên một vò rượu đầu, tay phải cầm một chiếc rìu lớn đập vỡ.



Chiếc rìu này chính là vũ khí của La Hổ.



Dương Tái Hưng đá một cước, La Hổ lật ngửa người lên. Dương Tái Hưng lại giơ vò rượu lên đập thẳng vào mặt La Hổ.



Cạch cạch cạch!



Không thể không nói, thuốc mê Ngọc Diện Phi Hồ đó quả là thuần khiết vô cùng. Binh sỹ chỉ dùng một chút ít thuốc mê đã lăn ra như vậy rồi. Vò rượu ngon này cũng sắp cạn tới đáy rồi, La Hổ mới dần tỉnh lại từ giấc ngủ say, nheo mắt, lấy tay vuốt mặt, từ từ mở mắt. Đập vào mí mắt là bộ áo giáp màu đen, đôi mắt đầy sát khí, chỉ sợ gã đến chết cũng không thể quên được.



La Hổ kinh hoàng tỉnh lại, đang định đứng dậy, chỉ hấy màu đen trước mặt, nghe thấy tiếng bịch một cái, đầu gã liền lăn xuống bàn. Tên La Hổ này cũng là một đời tráng kiện vô cùng, nhưng bị một cước này thật sự đã khiến cho gã không thể đứng dậy nổi.



Tung!



Dương Tái Hưng tiện tay đập vỡ vò rượu bên cạnh, hai tay giơ cao chiếc rìu lên. Thân triển hoàn mỹ này, dưới ánh lửa, cái bóng đó phía sau Dương Tái Hưng bỗng chốc đã cao hơn mấy trượng, lao thẳng lên màn đêm đen. Điều này thật sự chính là một bức tượng sát thần.



La Hổ trợn trừng hai mắt lên, mở căng mắt lên, sợ tới mức ngây người ra.



Mặc dù binh linh của Thần Cơ doanh nhìn thấy, chân cũng mềm nhũn ra, theo bản năng liền khuỵu xuống đất.



Sát khí của Dương Tái Hưng quả thực quá mạnh.



- Buông tù trưởng …!



- Đừng …!



…….



Tuy nhiên, tộc người La Hổ phát điên cũng không làm nổi một tia gợn sóng trong mắt Dương Tái Hưng, chỉ thấy cái bóng dài hẹp đó bỗng nhiên gập cong lại 90 độ.



Đồng thời với sự biến mất của bóng đen, máu chảy lênh láng!