Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1453 : Không phải mãnh long không qua sông (III) (1)

Ngày đăng: 07:47 30/04/20


Cửa ở bên kia!



Bốn từ đơn giản đã ép Vi Bình vào chỗ chết. Nếu ngươi có bản lĩnh có thể đi, nếu không dù ngươi là rồng là hổ cũng đều phải ngoan ngoãn cho ta.



Vi Bình thực sự rất muốn để lại cái bóng tự tin, phóng khoáng cho Lý Kỳ, nhưng y có dám không? Lẽ nào y không sợ ngày mai, người đàn ông đó giống như tử thần sẽ mang đầu y tới. Nhưng y lại không có da mặt như Mã Huyền Tử, còn có thể công khai chịu thua.



Bây giờ y thực sự hối hận đã động tới tên “mãng phu” này, có động hay không cũng đuổi người đi, điều này sao còn có thể tiếp tục được nữa?



Ngưu Cao thấy bộ dạng quẫn bách của Vi Bình, trong lòng khinh thường mỉm cười. Ban đầu Xu Mật Sứ ngay cả Hoàn Nhan Tông Hàn cũng còn dám đuổi đi, càng huống hồ các ngươi chỉ là nhân vật tiểu tốt.



Ninh Võ thấy Vi Bình sắp không thể chống nổi nữa, bỗng nhiên đứng lên, đánh tiếng giảng hòa, nói:



- Xu Mật Sứ, Vi huynh, có gì từ từ nói, hà tất phải tức giận. Ta nghĩ xu mật sư nói lời này nhất định là có lý của ông ấy.



Lý Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Vi Bình một cái.



Ninh Võ cũng khẽ gật đầu với Vi Bình, tỏ ý trước tiên y nên ngồi xuống.



Không có mặt mũi cũng có nghĩa là không còn mạng nữa!



Vi Bình hít thở sâu một hơi, ngồi xuống.



Đây chính là lực uy hiếp của cái đầu La Hổ, vì sao Lý Kỳ lúc trước không muốn gặp họ. Đó chính là vì họ không sợ mình, đối với họ không đủ sức uy hiếp, căn bản không dễ dàng nói chuyện. Có thể nói như vậy, nếu không có đầu của La Hổ ở đây, vậy thì Vi Bình lúc này chắc chắn đã quay người đi rồi. Lý Kỳ giọng điệu cứng rắn, nếu không có chuyện gì thể hiện thực lực của mình, chắc chắn sẽ tự tìm lấy cái khó. Đó cũng là vì sao Lý Kỳ cố chấp phải dùng cứng rắn như vậy, trước tiên lấy được Bạch Hổ trại sau đó mới đàm phán với các thổ ty này.
- Điều này rất dễ chứng minh một điểm, nguyên nhân tạo thành đói nghèo của Quảng Tây này không phải tiền ít, không phải người ít, mà là vấn đề chế độ. Các ngươi tự làm theo ý mình, trong lòng đều có tính toán, triều đình dù có tính cho các ngươi một con đường tài lộ, các ngươi cũng không thể phát tài được. Nếu muốn bước ra khỏi cảnh khó khăn này, vậy thì việc đâu tiên chính là phải bỏ đi chế độ.



Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều quay đầu đầy địch ý lại nhìn Lý Kỳ.



Bỏ chế độ, ngụ ý chính là phải vứt bỏ những thổ ty bọn họ a!



Ninh Võ chậm rãi nói:



- Không biết lời này của Xu Mật Sứ là có ý gì?



Y là đại thổ ty, lúc này dù trong lòng y nghĩ thế nào cũng đều phải đứng dậy làm gương.



- Trong thiên hạ, nếu không có vương



thổ, dẫn thổ tân, không có vương thần.



Lý Kỳ dang hai tay ra, tiếp tục nói:



- Mọi người đều là người thông minh, ta cũng không định giấu các ngươi. Thế đạo hiện nay đã thay đổi rồi, ngoài Hoàng thượng ra, không ai có thể tự lập làm vương trong lãnh thổ Đại Tống này. Ai cũng không thể, bao gồm cả các vị đang ngồi đây. Các ngươi hoặc là chọn thần phục, hoặc là trở về chỉnh đốn nhân mã, chuẩn bị khai chiến đi.



Ngữ khí của Lý Kỳ vô cùng hòa hoãn, nhưng từng từ từng câu dường như đều khiến cho tâm trạng của những thổ ty này bị chấn động mà kinh sợ.