Bắc Tống Phong Lưu

Chương 189 : Vô Tướng (p1)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


- Lý sư phó, Lý sư phó.



Lý Kỳ vừa đi ra phòng bếp, chợt nghe Ngô Phúc Vinh gọi.



- Ngô đại thúc, có chuyện gì không?



Ngô Phúc Vinh ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn ra ngoài cửa, lo lắng nói: - Lý sư phó, hai người kia vẫn quỳ ở ngoài cửa. Cậu thực sự không để ý tới bọn họ à?



Chẳng lẽ lão hàng này lại cho rằng hai tên kia cũng như lão tử, đồng dạng xuyên việt tới, nên có ý địn thu nuôi? Đúng là lòng tham không đáy mà.



Lý Kỳ tức giận: - Ngô đại thúc, chú đi hỏi bọn họ xem, nếu bọn họ biết ngựa giết gà là cái gì, thì chúng ta liền thu lưu bọn họ.



- Ừ.



Ngô Phúc Vinh vô ý thức gật đầu, lại hỏi: - Ngựa giết gà là cái gì?



- Là thứ tốt.



Lý Kỳ cười ha hả: - Cháu lên lầu tiếp khách đây, mấy người đó đang đợi.



Đi lên lầu, tới nhã gian Thiên Thượng Nhân Gian, Lý Kỳ hướng vị đại quan nhân, chắp tay: - Đại quan nhân, Tả đại ca, hôm nay hai người muốn ăn món gì?



- Hôm nay không ăn.



Đại quan nhân phất tay: - Một bát mỳ râu rồng đã đủ no rồi. Ngươi ngồi xuống đi.



"Dm, thì không phải tới đưa tiền, làm ta cao hứng một hồi."



Lý Kỳ cố nặn vẻ tươi cười ngồi xuống.



Đại quan nhân như nhìn ra tâm tư của Lý Kỳ, cười nói:




Thực ra về vấn đề này, lần trước Thái Kinh cũng có hỏi qua hắn một lần. Vì câu hỏi này rất khó giải thích, cho nên hắn rất vô sỉ mang mẹ của mình ra làm bia đỡ đạn. Dù sao trên đời này đã không còn ai có thể tìm được mẹ của hắn.



- Phụ thân ngươi là đầu bếp, mẹ ngươi lại là một nữ đại phu. Nhà ngươi thật đúng là nhân tài lớp lớp. Đại quan nhân cười khổ nói.



Lý Kỳ cười ha hả: - Tất cả mọi người chỉ vì kiếm miếng cơm ăn thôi.



Đại quan nhân cười ha hả, lại hỏi: - Vậy theo ý kiến của ngươi, ta nên kiêng món gì?



Lý Kỳ cười hắc hắc: - Đại quan nhân da dẻ hồng hào, chính trực tráng niên, đương nhiên không phải kiêng món gì cả. Chỉ cần chú ý không uống nhiều rượu, ăn đừng quá no, sẽ không xảy ra vấn đề gì.



- Tài ăn nói của ngươi còn lợi hại hơn tài nấu nướng của ngươi nhiều.



Đại quan nhân sững sờ, lập tức lắc đầu, bỗng nghiêm mặt hỏi: - Vậy mẹ của ngươi có dạy cho ngươi biết, nếu như gặp người huyết khí không đủ, nên ăn gì không?



Lý Kỳ sững sờ đáp: - Điều này còn phải xem là nam hay là nữ.



- Là nữ. Đại quan nhân dứt khoát nói. - Phu nhân của ngài? Lý Kỳ bát quái hỏi.



Đại quan nhân trừng mắt nhìn hắn: - Tiểu tử ngươi hỏi vấn đề này làm gì?



Hắc hắc, chẳng lẽ là tiểu tình nhân. Lý Kỳ cười ngượng ngùng: - Thực ra tại hạ chỉ muốn hỏi người ấy bao nhiêu tuổi. Tuổi tác là điều rất quan trọng.



Đại quan nhân nghe xong, thấy có chút đạo lý, gật đầu: - Chừng ba mươi.



Nhất định là tình nhân.



Lý Kỳ âm thầm tính toán, lập tức giả vờ không biết, cười ha hả nói: - Thân thể không thoải mái, thì ngài nên tới hỏi đại phu. Hỏi một đầu bếp như tại hạ, có phải có chút không ổn? Đại quan nhân cười nói: - Có câu Thuốc đắng dã tật. Nhưng nếu có loại thuốc mà không đắng, thì vẫn là sự lựa chọn tốt hơn.



Nể câu này của ngươi, ta chỉ cho ngươi hai chiêu.