Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1483 : Mười năm đau khổ (2)
Ngày đăng: 07:48 30/04/20
Lý Kỳ nghe lão nói thì vô cùng ảo diệu, nhưng hắn đối với y thuật thực là ở ngay cả phần râu ria cũng chưa nói tới, không khỏi hỏi lại: - Có phải thật vậy hay không?
Quái Cửu Lang nói: - Nếu ngươi không tin, đợi người bệnh tháng này đến thời điểm kinh nguyệt liền sẽ biết là thật hay là giả thôi, kỳ thật cũng không có gì to tát cả, nhịn một chút là trôi qua thôi mà.
Ngươi nói khủng bố như vậy, đau đến mức con người còn khó có thể chịu đựng. Thế này mà con mẹ ngươi còn nói không có cái gì to tát cả, đây cũng không phải là kinh niên, là kinh nguyệt a, mỗi tháng đau vài ngày như vậy, có ai chịu nổi a! Lý Kỳ ngẫm lại đều cảm thấy khủng bố, cười nịnh nói:
- Y thuật của ngươi cao minh như vậy, nhất định có biện pháp nhỉ.
Quái Cửu Lang tức giận nói: - Đây là một loại hiện tượng sinh lý vô cùng bình thường. Lão phu y thuật dù có cao minh bao nhiêu đi nữa, cũng không có khả năng ngăn cản thời điểm đến kinh nguyệt nàng a.
Lý Kỳ cau mày nói: - Vậy có cách nào có thể tránh loại đau đớn này hay không?
Điều này ---
Quái Cửu Lang thoáng chần chờ một lát, vừa nhanh nhanh chóng chóng liếc mắt về phía Lưu Vân Hi, lập tức lắc đầu nói:
- Không có.
Không có? Không có ngươi chần chừ cái rắm a! Lý Kỳ cũng liếc nhìn về phía Lưu Vân Hi, hỏi: - Thập nương, cô có phải có biện pháp gì không?
Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Trước mắt còn không có.
Lý Kỳ lại liếc nhìn Quái Cửu Lang. Trầm ngâm một lát, cuối cùng cũng không có lên tiếng nữa.
Hôm sau là một ngày đẹp trời.
Quái Cửu Lang vẫn giống như bình thường mỗi ngày, leo tên tảng đá lớn trước cửa cốc, đi lại ở trên tảng đá gập ghềnh kia, mỗi một bước, thở ra hít vào đều vô cùng có tiết tấu, hiển nhiên phương diện này là rất có chú ý đấy.
Quái Cửu Lang nói: - Ngươi biết cái gì, ở trên đất bằng đi bộ không chạy xa bằng ở trong này ôm banh chạy bộ.
- Thật hay giả đấy?
- Thật cũng tốt, giả cũng thế, ngươi dù sao cũng sẽ không học làm, hỏi đến làm chi.
- Điều này cũng đúng.
- Ừ --, sủi cảo này thật đúng là mỹ vị.
Quái Cửu Lang cầm lấy một miếng sủi cảo ném vào trong miệng, vẻ mặt hưởng thụ.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, ta cũng chỉ bỏ thêm hai cân thạch tín đi vào mà thôi.
Quái Cửu Lang ha hả nói: - Nếu như ngươi dám thêm, lão phu liền dám ăn, chỉ là thạch tín mà thôi, có gì đáng sợ chứ. Nói xong lão lại cầm một miếng sủi cảo ném vào trong miệng, ăn cũng rất là thích ý hơn.
Ta cũng thật sự là ngu xuẩn, lão nhân này là người lành nghề dùng độc, ta đây là dọa hắn, hay là đang dọa chính mình a! Lý Kỳ khinh thường bĩu bĩu môt, đột nhiên liếc nhìn Quái Cửu Lang, ha hả nói: - Quái Cửu Lang, ta nghe nói qua rất nhiêu chuyện xưa của ngươi, ta dám khẳng định bệnh của thê tử ta, ngươi nhất định động tay chân ở bên trong.
Quái Cửu Lang vừa không thừa nhận, cũng không phủ nhận, nói: - Ngươi vì sao như thế chắc chắc? Có bằng chứng gì không?
- Ta nếu là có chứng cớ, ta còn sẽ đích thân làm sủi cảo cho ngươi ăn sao. Nhưng ta thật ra có thể đoán được một phần.
- Vậy ngươi liền nói một chút coi.
- Rất đơn giản, ngươi sợ ta trả thù ngươi, ngươi rất rõ ràng chỉ cần thê tử của ta một ngày không thể khỏi hẳn, ta cũng không dám động tới ngươi, tuy nhiên ngươi có thể yên tâm, ta là người tuy rằng chưa nói tới người tốt lành gì, nhưng coi như là một người có nguyên tắc, bất kể như thế nào, ngươi thủy chung vẫn tính là ân nhân cứu mạng của thê tử, đối với việc này trong nội tâm của ta chỉ có cảm kích, ta tuyệt đối không thể lấy oán trả ơn, hy vọng ngươi có thể tin tưởng ta, người tốt làm đến cùng, khiến thê tử của ta hoàn toàn khỏi hẳn đi, kính nhờ.