Bắc Tống Phong Lưu

Chương 197 : Kỳ phùng địch thủ (p2)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Kỳ mỉm cười, đã khiến Phong Nghi Nô liên tưởng tới khuôn mặt cười xấu xa lần trước. Lông mày nhíu lại, vẻ tươi cười đã không còn. Bỗng liếc sang Bạch Thiển Dạ, vầng trán dần hiện lên một tia lo lắng, tinh quang trong mắt lóe lên, hướng Lý Kỳ hỏi:



- Lý sư phó, có thật ngươi chưa từng gặp qua ta? Vậy sao ta cảm giác giống như đã gặp ngươi ở nơi nào.



- Phải không?



Lý Kỳ kinh ngạc:



- Điều đó không có khả năng. Bình thường cô gái nào nhìn thấy ta, đều khắc trong tâm khảm, căn bản không nhớ mơ hồ như Phong Hành Thủ. Ta thấy cô chắc là nhận lầm người rồi.



Không thể tưởng được người này lại vô sỉ tới cảnh giới đó.[CHARGE=3]



Lý Thanh Chiếu than nhẹ một tiếng, trong mắt đầy sự khinh thị với Lý Kỳ.



Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi:



- Phong tỷ tỷ, tỷ đã gặp Lý đại ca ở đâu?



Thất Nương à, câu hỏi ngu ngốc như vậy sao muội lại hỏi. Rốt cuộc muội đứng bên nào?



Trong lòng Lý Kỳ chỉ muốn khóc thét.



Phong Nghi Nô mỉm cười nhìn Bạch Thiển Dạ, nhưng không trả lời, mà hướng Lý Kỳ hỏi:



- Lý sư phó, ngươi đã từng tới Phượng Tê Lâu bao giờ chưa?



Dm, con mẹ ngươi một chút mặt mũi cũng không cho.



Nếu không có Bạch Thiển Dạ và Lý Thanh Chiếu ở đây, Lý Kỳ liền nhận ngay, chẳng có gì phải xấu hổ. Nhưng lúc này quả thực tiến thoái lưỡng nan. Hắn lắc đầu, khẳng định nói:



- Chưa từng đi.



Bạch Thiển Dạ đột nhiên nói:



- Lý đại ca, huynh đã từng tới Phượng Tê Lâu rồi mà, huynh không nhớ sao? Lần trước huynh tới đó để tuyển ca kỹ tới Túy Tiên Cư trợ hát đó thôi.



“Đúng rồi, mình lại quên mất việc này. Lần trước mình dùng Quý Hồng Nô để lừa dối Tần phu nhân. Chắc hẳn Tần phu nhân đã nói lại cho nàng. May mà Thất Nương không nói tới Hồng Nô, bằng không nếu như Phong Nghi Nô cũng biết Hồng Nô thì hỏng việc.




- Lý sư phó, lời này của cậu hơi quá đáng.



- Thanh Chiếu tỷ tỷ, vừa nãy tỷ cũng nghe nàng ta mắng tiểu đệ là vô sỉ trước. Tiểu đệ tuy chỉ là một đầu bếp, nhưng chẳng lẽ lại để mặc người ta thích khi dễ thì khi dễ sao? Tỷ cũng phải chủ trì công đạo cho đệ chứ.



Lý Kỳ vẻ mặt đáng thương nhìn nàng.



Về điểm này, Lý Thanh Chiếu cũng buồn bực. Nàng không biết vì sao Phong Nghi Nô lại chợt gây khó dễ cho Lý Kỳ như vậy. Liền quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Phong Nghi Nô.



Phong Nghi Nô không tỏ vẻ tức giận, mà vẫn mỉm cười nhàn nhạt. Quả nhiên đạt đến mức hỉ nộ không lộ ra. Có thâm ý liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, không giận mà cười:



- Lý tỷ tỷ đừng vội tức giận. Lý sư phó nói muội là một kỹ nữ, cũng không phải nói sai.



Lời này vừa ra, ba người đều sững sờ.



Cô nàng này điên rồi à?



Lý Kỳ bỗng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo



Bạch Thiển Dạ thật sự không muốn thấy Lý Kỳ và Phong Nghi Nô cãi nhau, vội hỏi:



- Phong tỷ tỷ, có phải Lý đại ca có chỗ nào đắc tội tỷ không? Nếu là có, vậy thì muội thay huynh ấy xin lỗi tỷ.



Ôi, Thất Nương, muội đang gây trở ngại, chứ có giúp gì đâu!



Lý Kỳ buồn bực sắp khóc. Muội nói như vậy, chẳng phải đã nói rõ mối quan hệ giữa ta và muội không tầm thường sao.



Quả nhiên, Phong Nghi Nô vừa nghe, vẻ tươi cười càng đậm, vẻ lo lắng giữa hàng lông mày càng thêm, tròng mắt hơi chuyển, cười nói:



- Thất Nương đừng hiểu lầm. Thực ra tỷ và Lý sư phó không có mâu thuẫn gì cả. Chỉ có lần trước Lý sư phó đi tới Phượng Tê Lâu tìm ca kỹ, tỷ đúng lúc có ở đó trợ hát. Có thể là do tỷ chậm chạp không ra, nên Lý sư phó đợi không kiên nhẫn, nói vài câu khó nghe. Vừa vặn bị tỷ nghe thấy, nên tỷ mới có chút bất mãn với Lý sư phó. Là tỷ hơi nhỏ mọn.



Nói xong, nàng hơi cúi người, hướng Lý Kỳ nói:



- Xin lỗi Lý sư phó.



Đây không phải là chồn cho gà chúc tết sao.