Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1519 : Không đủ thành ý (2)

Ngày đăng: 07:48 30/04/20


Trong lều lớn của quân Tống.



Những tràng cười lớn liên tục cất lên.



Nhạc Phi và các tướng sĩ đang thảo luận cảnh tượng khi nãy ở trên tường thành, khinh rẻ đám đại thân kia đến tận cùng.



Thật ra điều này cũng phản ảnh cuộc nội chiến văn võ ở Đại Tống, quan văn khinh rẻ võ tướng bọn họ, đây là điều mọi người ai ai cũng biết, nhưng quan võ cũng chẳng bao giờ coi trọng quan văn, nhưng Đại Tống lại lấy văn trị võ. Điều này khiến những võ tướng bọn họ phẫn nộ nhưng đâu dám nói năng gì, hôm nay bọn họ bàn tán chuyện đám quan văn Nam Ngô, cũng là đang lén nói đám văn thần Đại Tống yếu đuối vô dụng.



Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến lương tâm trong sáng, nhưng cũng chẳng mở miệng ngăn cản bọn họ, mặc cho bọn họ xả hết một phen.



Lát sau, Nhạc Phi mới hỏi:



- Xu Mật Sứ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?



- Làm thế nào?



Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, đáp:



- Đương nhiên là phải xem thành ý của đối phương rồi.



Triệu Tinh Yến nói:



- Người nói xem khi nào bọn chúng sẽ phái người đến cầu hòa?



Lý Kỳ nói:



- Đêm nay.



- Đêm nay?



Lý Kỳ tự tin nói:



- Không tin ư? Vậy thì đánh cược cái gì nhé?



Triệu Tinh Yến lắc đầu, thẳng thắn nói:



- Trong quân ngũ không được đánh bạc.



Mồ hôi tuôn đầm đìa luôn rồi! Xem ra ta thật sự đã quên mất hình tượng. Nhưng muội cũng đâu cần phải nói ra chứ. Lý Kỳ dùng ánh mắt có một tia trách cứ nhìn về phía Triệu Tinh Yến, ho khan một trận, nhìn lướt qua đám Nhạc Phi:



- Vừa nãy các ngươi nghe thấy gì?



- Không nghe thấy gì.



Các tướng sĩ lắc đầu, không chút do dự nói.



- Chú ý đấy.




- Qua đó đi.



- Vâng.



Hơn mười tên hộ vệ hộ tống chiếc xe ngựa đi đến, tới trước mặt Dương Tái Hưng, ông lão từ trong xe ngựa bước ra, chắp tay nói:



- Ta là Hàn Lâm Học Sĩ Lưu Khánh Thanh, không biết các hạ là?".



- Người chuyển lời.



Dương Tái Hưng mặc kệ ông ta là Thái phó hay là Thái sư, trên mặt y vẫn mang một tia lãnh đạm, không nể mặt chút nào, nói:



- Xu Mật Sứ của chúng ta sợ các ngươi đi một chuyến phí công vô ích, cho nên sai ta tới đây đợi.



Lưu Khánh Thanh nghe xong, lúc bấy giờ ruột gan như rơi vào hố băng, ngụ ý của Dương Tái Hưng, chẳng phải là đến cơ hội đàm phán cũng không cho, vội vã nói:



- Lời này của Xu Mật Sứ các ngươi có ý gì?



Dương Tái Hưng thản nhiên đáp:



- Rất đơn giản, Xu Mật Sứ của chúng ta nói các ngươi không đủ thành ý



- Không đủ thành ý?



Lưu Khánh Thanh nghe xong, trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng, đã không đủ thành ý, vậy là có cơ hội đàm phán, sốt sắng nói:



- Chúng ta đều mang một tấm lòng thành tâm tới.



Dương Tái Hưng nói thẳng:



- Thành tâm cái thứ này Xu Mật Sứ của chúng ta truớc giờ đều không thèm, Xu Mật Sứ của chúng ta cần là thành ý.



Lưu Khánh Thanh nghe có chút mơ hồ, nói:



- Xin lượng thứ cho ta ngu muội, không biết thành ý mà Xu Mật Sứ của các người chỉ là gì?/



Dương Tái Hưng lấy từ trong lòng ra một bức thư hàm ném qua, một tên hộ vệ tiếp lấy bức thư, Dương Tái Hưng lại nói:



- Sáng ngày mai, Xu Mật Sứ của chúng ta sẽ ở trong lều lớn đợi các ngươi, nhớ mang theo thành ý đến. Cáo từ



Dứt lời, Dương Tái Hưng cũng không nói nhiều thêm, phong ngựa quay về.



Tên hộ vệ kia vội đem bức thư đưa cho Lưu Khánh Thanh, Lưu Khánh Thanh nhận lấy mở ra xem, không khỏi chay mày, một hồi lâu sau, ông ta mới thở dài nói:



- Về thôi.