Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1522 : Công phu sư tử ngoạm (2)

Ngày đăng: 07:49 30/04/20


Lý Kỳ nói:



- Kỳ thật yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, một vạn vạn quan, với năm mươi vạn nhân khẩu, hai thứ này vừa tới tay, chúng ta sẽ lập tức lui binh.



Thế này là cũng gọi là bàn bạc?



Tâm Lưu Khánh Thanh như rơi vào trong hầm băng, ông ta cảm giác mình bị đùa giỡn, Nam Ngô của bọn họ cho dù đập nồi bán sắt cũng không xuất ra được nhiều tiền như vậy.



Lý Kỳ cười hỏi:



- Như thế nào? Có gì khó khăn sao?



Lưu Khánh Thanh tức giận nói:



- Ta thật sự là không nhìn ra thành ý trong lời này của Xu Mật Sứ ở đâu?



Lý Kỳ nói:



- Không, ta chỉ là đề xuất mức bồi thường hợp lý thôi, ta cho các ngươi một con số, lúc trước các ngươi giết mười vạn người ở Ấp Châu, Khâm Châu nước ta, tính mỗi người hàng năm kiếm được mười quan cho Đại Tống ta thì tổng cộng là một trăm vạn quan, một người ít nhất có thời gian hai mươi năm lao động, vậy thì đã là hai ngàn vạn quan rồi. Trong năm mươi năm này các ngươi lại buôn bán mấy ngàn người Đại Tống đến Nam Ngô của các ngươi, coi như là hai ngàn người thì mười năm năm tổng cộng cũng là hai vạn người, lại dựa theo phép tính hai mươi năm thì là bốn trăm vạn quan, mặt khác lúc đầu các ngươi bốn phía cướp đoạt ở Ấp Châu nước ta, ngay cả tường thành cũng phá, ruộng tốt, phòng ở càng là bị hủy đi vô số, thôi thì tính là sáu trăm vạn quan đi. Chỉ thế thôi tổng đã là ba ngàn vạn quan rồi.



- Lúc trước vì việc này, triều đình chúng ta phái mười vạn đại quân đến thu phục Ấp Châu, Khâm Châu, tính cả lao dịch thì tổng cộng là ba mươi vạn người, chết ước chừng hai mươi vạn, cũng tính theo công thức lúc trước, như vậy đã thêm bốn ngàn vạn quan rồi. Mặt khác còn có quân lương, tiền nhân công, tính hai trăm vạn quan cũng không quá đáng đi. Ít nhất là chiết khấu năm phần, tính ra ước chừng chính là bảy nghìn hai trăm vạn quan, còn lại hai ngàn tám trăm vạn quan thì xem như là tiền đảm bảo.



- Tiền đảm bảo?




Lý Kỳ lại nói:



- Nhưng sự thật đã chứng minh, triều Lý căn bản không thể dẫn dắt dân chúng Nam Ngô thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, bước về phía ánh sáng được. Như vậy thì chỉ có thể thay đổi một người đến thống trị nơi này thôi.



Lưu Khánh Thanh mãnh liệt trợn to hai mắt.



Lý Kỳ cười nói:



- Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta chỉ nói một câu thật lòng thôi, đều nói quan phụ mẫu như cha mẹ, vậy ta hỏi ngươi, đến tột cùng là quan phục vụ cho dân chúng hay là phục vụ cho Hoàng đế.



Lưu Khánh Thanh không lên tiếng trả lời, lời này rõ ràng là một cái bẫy, bởi vì đáp lại như thế nào thì cũng đều sai cả.



Lý Kỳ nói:



- Chính vì có dân chúng ủng hộ, cho nên Hoàng đế mới được gọi là Hoàng đế, không có dân chúng thì sẽ không có Hoàng đế, nhưng không có Hoàng đế thì dân chúng cũng vẫn cứ tồn tại, chức trách của Hoàng đế là quản lý cả nước, dẫn dắt quốc gia đi theo chiều hướng cường thịnh, nói dựa theo quan điểm này thì Hoàng đế kỳ thật chính là người hầu của dân chúng, Hoàng đế đều như vậy thì những quan viên như ta và ngươi càng phải thế, các người đều nói chúng ta vì dân chúng phục vụ, vậy thì chúng ta nên tự hỏi theo góc độ của dân chúng.



- Lần này Đại Tống xuất chinh cũng vì như thế, chúng ta là người hầu, nhìn đến chủ nhân của mình bị thương tổn, bị ức hiếp thì chúng ta nhất định phải đứng ra làm việc, vấn đề này cũng đang bày trước mặt các ngươi, các ngươi cũng hẳn là nên như thế.



- Cuộc sống của dân chúng Nam Ngô phi thường gian khổ, có lẽ có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân căn bản là do Hoàng đế của các ngươi vô dụng, một khi đã như vậy thì chúng ta nên thay đổi từ gốc rễ, ta có thể cam đoan với các ngươi, nếu nơi này thuộc quyền thống trị của Đại Tống, thì sau mười năm, nơi này sẽ rực rỡ hẳn lên, dân chúng nơi này nhất định sẽ an cư lạc nghiệp, sẽ không phải phiền não về những chuyện củi gạo dầu muối, kể từ đó, những vấn đề nói ở phía trước đều không còn tồn tại nữa.



----------oOo----------