Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1530 : Mọi người đều có lòng tham

Ngày đăng: 07:49 30/04/20


- Chủng bá bá?



Triệu Tinh Yến buồn bực nói: - Chuyện này cùng Chủng bá bá có quan hệ gì?



Lý Kỳ giơ ngón tay cái lên nói: - Chủng bá bá đánh giặc thật sự là lợi hại.



Triệu Tinh Yến càng nghe càng phát mơ hồ, nói: - Điều này không cần phải huynh tới nói cho ta biết, đây là chuyện thế nhân đều biết.



Lý Kỳ xoay chuyển lời nói:



- Nhưng mà, muội cũng biết, mỗi người đều có sở trường và khuyết điểm của mình, muội suy nghĩ một chút xem, thầy giáo thể dục dạy số học, cũng quá không thích hợp rồi đi!



Triệu Tinh Yến xem như nghe rõ, hừ nói: - Chủng bá bá văn võ song toàn, hậu nhân của danh môn, chính là số học mà thôi, có khó khăn gì chứ.



Lý Kỳ tự tin nói: - Vậy muội bảo Chủng bá bá cùng ta tỷ thí số học một phen, hai người các muội cùng nhau đều được.



Không biết xấu hổ! Triệu Tinh Yến thầm mắng một câu, hiểu rõ trong lòng vô cùng, ngay một bộ phương pháp số học độc đáo mới mẻ của Lý Kỳ kia, hai người bọn họ ở chung một chỗ thật đúng là không nhất định tính toán hơn được Lý Kỳ. Nhưng trong nội tâm nàng lại vô cùng hiếu kỳ, đang yên đang lành mà tại sao lại lôi đến vấn đề này chứ, nàng từng cùng Lý Kỳ vừa là địch vừa là bạn, cũng hiểu rõ, biết Lý Kỳ sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, cẩn thận suy nghĩ lại, nàng liền lập tức hiểu được, vẻ giận nói: - Ta xem như hiểu rõ rồi, hoá ra là huynh không tin được ta.



- Không không không.



Lý Kỳ liên tục xua tay, giải thích nói: - Ta làm sao lại không tin được muội chứ, muội chính là người vợ tào khang của ta đó, là muội ở thời điểm ta nghèo túng nhất, cho ta một cái ôm cổ vũ, ta dù có đa nghi, cũng tuyệt đối không thể không tin muội, Yến Phúc, lời này sau này muội chớ có nói nữa nhé, ta nghe đều thấy sợ hãi, khuyết thiếu tín nhiệm chính là tối kỵ giữa vợ chồng a.



Triệu Tinh Yến tức giận nói: - Cái gì mà mà người vợ tào khang, huynh đến tột cùng là đã từng đọc sách hay chưa, còn có, ta khi nào thì đã cho huynh ôm?



- Là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt a, muội không phải ngay cả những chuyện phát sinh lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cũng đều đã quên rồi chứ, ai ôi!!!, thật sự là rất làm tổn thương tâm ta.



- Phì!



Triệu Tinh Yến cười mắng: - Đó rõ ràng chính là huynh thừa dịp ta chưa chuẩn bị, chiếm tiện nghi của ta.
Lý Kỳ cười cười, có một chút liền ngừng lại, nói sang chuyện khác:



- Đúng rồi, nhân mã của Lý Toàn Thánh có đi gây rối không?



Ngô Giới nói: - Chỉ là có chút tranh cãi, nhưng ta nhìn ra được bọn họ kỳ thật đều không phải là thật sự muốn náo lớn, đêm qua sau khi nhận được mệnh lệnh của Xu Mật Sứ, mạt tướng đã cho Ngô Lân đi giam bọn họ lại, Xu Mật Sứ xin yên tâm, chút nhân mã nho nhỏ ấy của bọn họ cũng không náo ra động tĩnh gì.



- Hừ. Nghĩ đến Lý Toàn Thánh trước khi chết đặc biệt đã phân phó, trong lòng của ông ta cũng hiểu được, lúc này phản kháng là không có chút giá trị nào cả, chỉ có chờ sau khi quân ta thối lui, bọn họ mới có thể đi ra. Trên mặt Lý Kỳ lộ ra một tia ý cười khinh miệt, lại hỏi: - Đoàn thị bên đó thì sao?



Ngô Giới nghe vậy có chút do dự.



Lý Kỳ khẽ cau mày nói: - Ta không thích bất cứ kẻ nào khi đang đàm luận việc này, lại lộ ra vẻ mặt do dự.



Trong lòng Ngô Giới hoảng hốt, vội nói: - Là như vậy, kỳ thật sau khi biết được Xu Mật Sứ thu nhận và giúp đỡ Cao thị, cao thấp Đoàn thị đối với việc này đều rất có nhiều lời lẽ, Đoàn Chính Nghiêm cũng là cực mất hứng, mà Xu Mật Sứ không để cho ông ta vào thành, mấy ngày nay bọn họ đều đang nghi thần nghi quỷ, đối xử với mạt tướng cũng không tín nhiệm giống như trước kia, nơi chốn đề phòng, vì vậy mạt tướng cũng không biết bọn họ cụ thể là nghĩ như thế nào đấy.



- Chuyện này cũng là hợp tình lý, đổi lại là bất cứ người nào vào lúc này đều đã cảm thấy bất an. Lý Kỳ gật gật đầu, đột nhiên hỏi: - Hiện tại trong quân là ngươi nói thì mới được, hay là Đoàn Chính Nghiêm?



Ngô Giới nói: - Đại sự trên mặt thì vẫn luôn là Đoàn Chính Nghiêm nói mới tính, chỉ có điều ở trên phương diện chiến sự, thì ý kiến của ta mới là chính.



Lý Kỳ nói: - Trong tay ngươi hiện tại có bao nhiêu binh mã?



Ngô Giới chi tiết nói: - Hiện giờ trên tay của ta có hơn bốn vạn binh mã, nhưng những người này đều là một ít bộ lạc hoặc là tù binh ta chiêu hàng ở Đại Lý, bọn họ tuy rằng bây giờ đều nghe theo ta, nhưng bọn họ đều là người Đại Lý, mạt tướng cũng không có bất kỳ nắm chắc bọn họ trong lòng rốt cuộc hướng về ai.



Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Ta hôm nay gọi ngươi tới đây, chính là vì việc này, Đại Lý nhất định phải nhét vào bản đồ Đại Tống ta, bằng không mà nói, thì chính là thất bại, hiện giờ tiền đã ở trong tay ta rồi, hiện tại còn thiếu người nữa thôi.



Ngô Giới vội dò hỏi: - Xu Mật Sứ có kế sách thần kỳ gì?



Lý Kỳ nhẹ nhàng cười, nói: - Ngươi phải nhớ kỹ mọi người thì đều có lòng tham, tại nơi thế giới ích lợi sung mãn này, rất khó có người có thể đủ bản lãnh làm được một trung thần tuyệt đối, chỉ xem ngươi có đánh động được lòng của bọn họ hay không.