Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1537 : Lấy pháp trị nước (1)

Ngày đăng: 07:49 30/04/20


Trong lúc nhất thời toàn là những lời oán thán.



Chính như lời Lý Kỳ đã nói, mỗi người đều là ích kỷ, điều bọn họ nghĩ đến đầu tiên nhất định đều là bản thân mình, đây là một loại phản ứng bản năng, mà Đại Lý lại là một quốc gia ở đương đại xem như tương đối dân chủ, không phải là chế độ tiên tiến như quốc gia bọn họ, mà là hình thái xã hội của bọn họ tương đối đặc biệt.



Đại Lý không giống với Đại Tống, là một quốc gia dân tộc, người Hán vẫn thống trị Trung Nguyên, cho nên người Hán có kiên trì và vinh quang của bọn họ, nhưng Đại Lý bất đồng, Đại Lý là do tất cả các bộ tộc lớn nhỏ tạo thành, bên trong có rất nhiều dân tộc, trong mắt rất nhiều người ích lợi của bộ tộc còn cao hơn cả ích lợi của quốc gia.



Tâm thái tự lập làm Vương này của bọn họ, cũng làm cho ý thức quốc gia của bọn họ vô cùng bạc nhược.



Giống người dưới trướng Ngô Giới, hiện tại đang đứng ở một hoàn cảnh vô cùng xấu hổ, bọn họ trước đó là người Cao thị, về sau lại thành người của Ngô Giới, đợi lát nữa còn có thể trở thành người của Đoàn thị, đây quả thực là gia nô ba họ nha.



Đoàn Chính Nghiêm sẽ nhìn nhận bọn họ như thế nào, điều này cũng không ai biết, một khi sau khi Đoàn Chính Nghiêm củng cố hoàng quyền xong, lại sẽ đối đãi với bọn họ như thế nào, cái này chỉ sợ có trời biết thôi.



Đừng nói là phong thưởng, bọn họ có còn giữ được địa vị trước kia hay không, cũng còn không biết được.



Không biết mới khiến cho người ta sợ hãi đấy.



Ngô Giới nhìn thấy tất cả mọi người oán khí ngập trời, trong lòng âm thầm cao hứng, trên mặt lại biểu hiện vô cùng bất đắc dĩ, tận tình khuyên bảo nói: - Các vị, ta cũng không phải là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, chỉ có điều --- chỉ là các ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Ta chẳng qua cũng chỉ là một đầu mục cấm quân nho nhỏ, cho dù lòng ta thông cảm với các vị, nhưng ta cũng là có lòng mà không đủ lực a, kính xin các vị thông cảm cho ta.



Những người bên dưới cũng biết, việc này tìm Ngô Giới cũng vô ích, nhưng vấn đề là ngoại trừ Ngô Giới bọn họ không còn người nào khác để tìm nữa rồi.



Diêu Kha Long nghĩ thầm rằng như vậy thì không thể được, cuộc chiến này là nhờ chúng ta đánh thắng đấy, cuối cùng về sau chúng ta lại biến thành đứa nhỏ không cha không mẹ, đợi khi tướng quân vừa đi, chúng ta liền quy về Đoàn vương, khẳng định xếp hạng phía dưới lũ khốn khiếp kia, vậy thì xong rồi, bọn chúng khẳng định nghĩ cách đến chơi chúng ta, sớm hay muộn cũng sẽ bị bọn chúng chỉnh chết đi, không được, đây tuyệt đối không được.



Nghĩ đến đây, y lại cùng Bạch Mao Phượng đưa mắt liếc ý ra hiệu một cái.




Đợi cho đám người Diêu Kha Long kịp phản ứng, Ngô Giới đã chạy ngoài trướng vải.



- Ai ai ai, các ngươi đừng ép đại ca ta, việc này huynh ấy không làm chủ được.



Ngô Lân tiến lên phía trước nói.



Ánh mắt của mọi người đột nhiên toàn bộ nhìn phía Ngô Lân, đúng a! Lão đại tuy rằng đi rồi, nhưng lão nhị vẫn còn ở nơi này.



- Nhị Tướng quân.



Đám người còn lại lộ ra nụ cười tà ác, chậm rãi bước về hướng Ngô Lân.



Ngô Lân vội hỏi: - Này --- này đại ca của ta đều không làm chủ được, ta --- ta thì càng thêm không được.



- Không biết Nhị Tướng quân có quen với Xu Mật Sứ không?



- Cái này --- cái này tất nhiên là quen rồi.



- Vậy là được rồi. Ha hả ---.



...