Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1546 : Đàm phán cuối cùng (Thượng) (1)

Ngày đăng: 07:49 30/04/20


- Trương Bá Ngọc bái kiến Xu Mật Sứ.



- Miễn lễ.



Lý Kỳ thấy Trương Bá Ngọc trước mặt, trên mặt có chút buồn bực. Từ sau khi vào hoàng cung này, hắn không một ngày thanh tịnh, cho dù là đang ăn cơm, hay là đang ngủ đều bị quấy rầy. Lúc này, hắn vừa mới chuẩn bị ăn cơm trưa, Trương Bá Ngọc lại tới. Điều này khiến cho Lý Kỳ vô cùng chú ý tới chất lượng cuộc sống, cảm thấy buồn bực vô cùng.



Làm quan khó thật!



Muốn làm một vị quan tốt, khó càng thêm khó.



- Có chuyện gì?



Lý Kỳ chỉ có thể buông đũa xuống, bởi vì hắn thấy tinh thần của Trương Bá Ngọc đã thấy chuyện này chắc chắn không phải chuyện nhỏ rồi.



Quả nhiên là vậy, sắc mặt Trương Bá Ngọc ngưng trọng nói:



- Vừa rồi phương nam truyền tin tới, Chiêm Thành quốc bỗng nhiên đóng quân biên giới.



- Hả?



Lý Kỳ trừng mắt đảo đảo vài cái, giỏi thật, không cần ta lên tiếng đã tự giác như vậy rồi. Điều này khó trách chính là cái gọi là ăn ý, lại hỏi:



- Có thể khai chiến chứ?



Trương Bá Ngọc nói:



- Hiện tại thì chưa, nhưng nghe nói vô cùng bất lợi với quân đội phía nam của chúng ta. Chiêm Thành quốc rõ ràng là muốn đục nước béo cò, muốn cướp lại Ma Lệnh, Bố Chính.



- Còn chưa đánh à?



Lý Kỳ gãi đầu, dường như còn có chút bất mãn.



Trương Bá Ngọc hiếu kỳ nói:



- Xu Mật Sứ hy vọng khai chiến sao?



- Đương nhiên … không muốn rồi, bản nhân luôn thích hòa bình.



Lý Kỳ nửa đùa nửa thật đáp lại một câu, nói:
- Khởi bẩm Xu Mật Sứ, Đại Lý vương đã tới rồi.



- Mau mời Đại Lý vương vào.



- Vâng.



Không bao lâu sau, Đoàn Chính Nghiêm liền dẫn theo Đoàn Thế Văn đi vào.



- Đại Lý vương.



Lý Kỳ, Triệu Tinh Yến đứng lên chắp tay hành lễ.



Đoàn Chính Nghiêm hồi một lễ, khẽ mỉm cười nói:



- Đoàn mỗ năm lần bảy lượt tới làm phiền Xu Mật Sứ, mong Xu Mật Sứ thông cảm.



Lý Kỳ liền nói:



- Đại Lý vương nói gì vậy? Về công về tư, giữa chúng ta đều có nhiều điều muốn nói, không phải ta đi tìm người, thì ngươi tới tìm ta. Nói đi nói lại, nhiều lần để Đại Lý vương đích thân tới nhà, ta cũng cảm thấy thật hổ thẹn, cũng xin Đại Lý vương thứ lỗi mới đúng.



- Đâu có, đâu có.



Đoàn Chính Nghiêm đã giao lưu với Lý Kỳ vài lần rồi, những lời khách khí này của Lý Kỳ đối với ông ta mà nói, đã hình thành miễn dịch rồi.



- Đại Lý vương, Đoàn huynh mời ngồi.



Vẫn là Lý Kỳ và Đoàn Chính Nghiêm ngồi xuống, Đoàn Thế Văn, Triệu Tinh Yến mới lần lượt ngồi sang hai bên trái phải.



- Hôm trước Đoàn mỗ vì nhất thời kích động ….



Không chờ Đoàn Chính Nghiêm nói xong, Lý Kỳ liền giơ tay lên nói:



- Ôi, Đại Lý vương, Lý Kỳ ta dù độ lượng không bằng được ngươi, nhưng cũng không phải loại người bụng dạ hẹp hòi. Những chuyện không vui đó đừng nhắc tới nữa. Ồ, đúng rồi, không biết Đại Lý vương xử lý chuyện đó chưa?



Ngươi đây không phải là biết rồi còn cố tình hỏi sao? Nếu ta xử lý xong rồi, còn chạy tới tìm ngươi làm gì? Mặc dù Đoàn Chính Nghiêm không phải là kẻ ngốc, nhưng thực sự thì Lý Kỳ quá thông minh, không đề lại bất kỳ sơ hở nào. Cho nên Đoàn Chính Nghiêm cũng không dám chắc chắn tất cả những chuyện này chính là Lý Kỳ gây khó dễ từ bên trong. Nhưng ông ta cũng không phải hoàn toàn tin tưởng vào Lý Kỳ, chỉ là lúc này ông ta có tin hay không đều đã không quan trọng nữa rồi. Bởi vì ông ta không còn lựa chọn nào nữa, lắc đầu thở dài, nói:



- Thực không dám giấu, lần này ta tới chính là vì chuyện này.