Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1552 : Dẫn dắt trào lưu (1)

Ngày đăng: 07:49 30/04/20


Võ tướng không giống với quan văn, bởi vì bất kể dưới tình huống hay chế độ nào thì quan văn đều không thể thiếu, nhưng còn võ tướng thì nếu ở thời thái bình thịnh thế, không cần đánh trận thì địa vị của võ tướng sẽ suy yếu rất nhanh, cho nên nếu võ tướng muốn kiến công lập nghiệp thì chỉ có thể lĩnh binh binh đi đánh giặc thôi.



Mà bọn Ngưu Cao, Nhạc Phi đều đang tuổi trẻ khí thịnh, đúng là thời cơ tốt để kiến công lập nghiệp, một mảnh đất lớn như Thổ Phiên sẽ có nhiều công lao lắm, mà Lý Kỳ chỉ miêu tả sơ lược một câu, đã đem nhiệm vụ giao luôn cho Ngô Giới, về phần những người như Nhạc Phi, Lý Kỳ chỉ sai bọn họ đi dọn dẹp những thế lực còn sót lại ở Nam Ngô thôi, cũng không an bài gì thêm.



Đừng nói đến Ngưu Cao, dù là Nhạc Phi cũng thấy bất mãn, bọn họ đều là người do Lý Kỳ đề bạt đi lên, có trận đánh mà không phái bọn họ đi, thì không tránh khỏi cũng có chút không hay.



Ngay từ đầu Lý Kỳ còn thật không ngờ đến điểm này, hiện tại phản ứng, trong lòng thầm nghĩ, Xu Mật Sứ ta đây thật đúng là không tốt làm việc nha. Hắn vừa bước ra phía ngoài cung, vừa nói:



- Các ngươi sốt ruột chuyện gì, triều đình cho các ngươi bổng lộc, tự nhiên sẽ không để cho các ngươi ngồi nhà chơi rồi, trong thiên hạ làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy, có thì ngươi giới thiệu cho ta xem.



- Có triển vọng.



Hai mắt Ngưu Cao sáng rọi, xoa xoa hai tay cười ha ha nói;



- Đầu óc của ta đây dùng không được tốt lắm, không rõ ý của Xu Mật Sứ là?



- Đầu óc của ngươi không dùng tốt lắm? Định lừa ai chứ, trong cấm quân có ngươi là nhiều ý đồ xấu nhất, hơn nữa, bộ dạng thật sự là quá có tính lừa gạt đấy.



Lý Kỳ trào phúng Ngưu Cao một phen, lại lập tức nghiêm mặt nói:



- Kỳ thật chính quyền Thổ Phiên cũng không đáng giá nhắc tới, ta khiến cho Ngô Giới đi chẳng qua là muốn dẹp đường trước thôi, chiến trường chân chính phải là con đương tơ lụa, đó mới là vở diễn lớn, mà đối thủ chân chính của chúng ta là nước Kim.



Trong mắt Nhạc Phi có một đạo tinh quang xẹt qua rất nhanh, nhưng trong lòng y lại phi thường nghi hoặc, hỏi:



- Con đường tơ lụa, nước Kim?



Trong lòng y nghĩ, nếu phải khai chiến cùng nước Kim, chiến trường cũng sẽ ở địa khu Yến Vân, sao lại phát sinh ở con đường tơ lụa được.



Lý Kỳ giải thích cho y:



- Nơi này chỉ có hai người các ngươi, ta cũng không sợ nói thật với hai ngươi, nếu bàn về thực lực quân sự, chênh lệch giữa chúng ta với nước Kim vẫn là không nhỏ, nhưng chúng ta cũng có ưu thế của chúng ta, đó là có nhiều người, nhiều tiền, nhiều vũ khí, cho nên nếu bàn về thực lực tổng hợp thì chúng ta với nước Kim cũng không kém bao nhiêu, một khi xảy ra tình huống đối kháng trực diện, vậy thì chắc chắn cũng sẽ bùng nổ chiến tranh toàn diện, đánh nhau thì dễ thôi, nhưng nếu muốn xoay chuyển cục diện thì sẽ gặp khó khăn đấy, hai hổ tranh chấp nhất định sẽ lưỡng bại câu thương, nhưng trừ phi thực lực của hai bên mất cân bằng, chứ bằng không rất khó bùng nổ xung đột chính diện được, bởi vì ai cũng không thể thừa nhân được hậu quả này.
- Ngưu Cao, kỳ thật ngươi rất có tài năng làm Thống soái đấy, hẳn là nên một mình đảm đương một phía, nếu ngươi cứ ở bên cạnh Nhạc Phi, thì tài năng của ngươi sẽ luôn bị hào quang của Nhạc Phi che mất, ta hy vọng bồi dưỡng ngươi trở thành một Thống soái chứ không chỉ là một Đại tướng thôi, cho nên ta tính toán giao toàn bộ chiến trường ở Nhật Bản cho ngươi, ngươi có hiểu được ý của ta không?



Ngưu Cao nghe được trong lòng vô cùng vui thích, ai không thích được cấp trên khích lệ đâu chứ, y liên tục gật đầu nói:



- Hiểu, ta đây hiểu được.



Lý Kỳ lại nói với Nhạc Phi:



- Nhạc Phi, ngươi cũng đừng có gấp, sau khi chúng ta về triều, tĩnh dưỡng đầy đủ ở Biện Lương mấy ngày, chỉnh đốn lại quân chính, chờ thêm chút thời gian, ta sẽ điều ngươi đến địa khu sông Hoàng Hà, hiệp trợ Ngô Giới tiêu diệt các chính quyền Thổ Phiên, thuận tiện thăm dò luôn con đường tơ lụa. À, còn có một việc, chính là hôn sự của ngươi cùng với Chiết Mỹ Nguyệt.



Nhạc Phi nghe vậy đỏ mặt, việc này Chủng Sư Đạo đã nói với y, cũng nói qua với mẫu thân y rồi, chẳng qua là y chỉ là một tiểu tử vừa mọc đủ lông đủ cánh, mà Chiết Mỹ Nguyệt lại là con cháu danh môn, bối cảnh của hai bên kém khá xa, vì vậy Chủng Sư Đạo quyết tâm chờ một chút, sau trận chiến bảo vệ phủ Khai Phong thì Chủng Sư Đạo đã nhắc đến chuyện này với Chiết gia ở Vân Châu, Chiết gia cũng lên tiếng đáp ứng rồi, hiện giờ cũng không cần nói thêm gì nữa rồi, Nhạc Phi lập nhiều công lớn như thế, ai không muỗn chiêu y làm con rể đâu chứ. Nhưng Nhạc Phi có chút buồn bực, lại hiếu kỳ hỏi:



- Này --- hai việc này thì có quan hệ gì với nhau chứ?



Lý Kỳ cười nói:



- Đương nhiên là có quan hệ rồi, ngươi chạy tới Hoàng Hà, tấy nhiên là phải tiếp xúc với Tây Quân rồi, nếu ngươi thành con rể của Chiết gia, đến lúc đó làm việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.



Ngưu Cao vô lương cười nói:



- Đúng đúng đúng, vẫn là Xu Mật Sứ suy xét chu đáo.



Nói xong, y lại khoác một tay lên vai Nhạc Phi, nói:



- Nhạc Phi, cô Chiết Mỹ Nguyệt kia là người văn võ song toàn, lớn lên lại xinh đẹp, ngươi liền theo đuổi cô ấy đi.



Nhạc Phi đẩy Ngưu Cao ra một cái, khó chịu nói:



- Đi đi đi, ngươi ra một bên cho mát mẻ đi.