Bắc Tống Phong Lưu

Chương 215 : Cháy nhà hôi của (p1)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Kỳ vẻ mặt chánh khí đáp:



- Người đó chính là Thường Sơn Triệu Tử Long.



- Thường Sơn Triệu Tử Long?



Cao nha nội hít một hơi khí lạnh, hỏi:



- Vậy ngươi nhanh nói cho ta biết, vị Triệu Tử Long kia anh dũng thế nào?



Lý Kỳ cười ha hả:



- Tình tiết câu chuyện, ta còn đang suy nghĩ. Yên tâm đi, chừng hai ngày nữa sẽ kể tới người đó.



Nói tới đây, bỗng lời nói xoay chuyển:



- Tuy nhiên Tống công tử nói Lữ Bố là một kẻ mãng phu, tại hạ không cho là vậy.



Hắn biết, một cốc nước này phải chia đều cho cả hai.



Tống Ngọc Thần sững sờ cười lạnh hỏi:



- Không biết Lý sư phó có cao kiến gì?



- Ý của từ mãng phu là hữu dũng vô mưu, không biết tại hạ nói đúng không?



Lý Kỳ hỏi.



Tống Ngọc Thần gật đầu.



Lý Kỳ cười đáp:



- Vừa nãy ta có nói Lữ Bố là tiểu nhân, nhưng cũng không phải chỉ y là người hữu dũng vô mưu. Mà là chỉ tính cách của y hay thay đổi thất thường. Còn nói dễ nghe hơn, thì là kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Lữ Bố giết Đinh Nguyên đầu nhập vào Đổng Trác. Sau đó lại giết Đổng Trác để trả thù. Thử hỏi, nếu như y không phải là người có đầu óc, thì y làm sao có thể từ một đệ tử Hàn Môn trở thành bá chủ một phương? Chỉ tiếc rằng y sinh ra trong một thời đại anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Ngươi có thể nói là do Tào Tháo lợi hại hơn cũng đúng. Nhưng ngươi không thể vì vậy mà hạ thấp Lữ Bố thành một kẻ mãng phu.



- Nói hay lắm. Hay cho một câu ‘Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt’. Nói lâu như vậy, chỉ có mỗi câu này là xuôi tai.



Bỗng trên lầu vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.



Lý Kỳ ngẩng đầu, thấy chính là Sài tiểu quan nhân, Sài Thông.



Dm! Huynh đệ ngươi ở chỗ này cãi nhau tới mặt đỏ mang tai. Còn ngươi thì ngồi trên đó uống rượu. Thấy vậy tay này với Lữ Bố đúng là cá mè một lứa.



Thù không biết, Sài Thông thích nhất là làm ra vẻ.



Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Sài Thông, đồng thời cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Trước kia hắn nghe Hồng Thiên Cửu nói, Sài Thông suốt ngày ở Phàn Lâu. Mặc kệ quán ăn khác làm món ngon tới cỡ nào, y cũng không chuyển ổ.



Vì sao?[CHARGE=3]



Chỉ vì Phàn Lâu là đệ nhất tửu lâu của Đông Kinh.



Mà hôm nay y chợt xuất hiện ở đây, không phải là tới nghe kể chuyện đấy chứ?




Lý Kỳ cười ha hả, nghĩ bụng, người làm ăn có khác, còn biết nói hơi cả lão tử.



Phàn Thiếu Bạch mỉm cười:



- Nghe nói gần đây quý điếm có bán một loại bánh gọi là Pizza. Chắc hẳn thứ bánh này cũng là do Lý sư phó nghĩ ra chứ.



“Ngươi nói vậy không phải nói nhảm sao”



Lý Kỳ cười gật đầu.



- Ta cũng đã nếm qua Bánh Pizza kia, hương vị thật không tồi.



Nói tới đây, Phàn Thiếu Bạch bỗng thở dài một tiếng:



- Chỉ tiếc Trương nương tử nhà ta không làm được thứ bánh đó. Bằng không cũng học Lý sư phó lấy một ngày Pizza. Mà ta cũng không phải phiền não như vậy.



Con mẹ ngươi, nói nhiều như vậy, thì ra là muốn châm chọc lão tử. Được lắm, lão tử thỏa mãn ngươi.



Lý Kỳ ra vẻ hiếu kỳ hỏi:



- À, không biết Phan công tử vì sao phải phiền não?



Phàn Thiếu Bạch thở dài:



- Còn không phải vì việc ở ngõ Giết Heo.



Nói xong, có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ.



Giả nai? Vậy thì xem ai giỏi hơn.



- Ngõ Giết Heo?



Lý Kỳ bày ra khuôn mặt còn khổ hơn cả Phàn Thiếu Bạch, cả giận nói:



- Phan công tử, công tử đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Cứ nhắc tới là tại hạ lại muốn chửi ầm lên. Đến lúc đó đắc tội Phan công tử, tại hạ lại không đảm đương nổi.



- Ủa, vì sao?



Phàn Thiếu Bạch ngạc nhiên, nhưng trong mắt mang theo vài phần vui vẻ.



Lý Kỳ ngồi thẳng người, đáp:



- Phan công tử, thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu. Tại hạ nghe nói Phàn Lâu của công tử cũng không bị ảnh hưởng bởi việc này. Mà khách hàng tới điếm của công tử chỉ tăng mà không giảm. Vậy vì sao công tử phải phiền não?



Phàn Thiếu Bạch than nhẹ một tiếng, đáp:



- Lý sư phó có điều không biết. Đúng vậy, mặc dù tiểu điếm còn thịt để bán. Nhưng cái tay Thái viên ngoại, tính cả hai mươi quán ăn lớn cùng lúc hạ giá, còn nắm trong tay một số lượng thịt lớn như vậy. Cho nên giá tiền tự nhiên xuống rất thấp. Mà tiểu điếm nhập hàng thì vẫn là giá cũ. Nếu cứ như vậy, khách hàng còn không chạy hết tới quán bọn họ. Lý sư phó đừng thấy hiện tại sinh ý của tiểu điếm không tệ lắm. Nhưng thật ra là bán bao nhiêu, đền bù bấy nhiêu.



Lời này Lý Kỳ chỉ tin năm thành. Phỉ Thúy Hiên làm vậy, ai cũng chịu ảnh hưởng. Nhưng lượng thịt tiêu thụ hàng ngày của Phàn Lâu không phải là một con số nhỏ. Vì vậy mà Thái Mẫn Đức còn chuyên môn để hai lò mò chuyên cung cấp thịt cho Phàn Lâu. Nếu như Phàn Lâu thương lượng giá tiền thấp xuống, thì không phải không có khả năng.