Bắc Tống Phong Lưu

Chương 218 : Đơn thuần Hồng Nô (p2)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Kỳ hỏi:



- Vậy cô có buồn bực không?



Quý Hồng Nô lại lắc đầu:



- Không buồn bực. Trước kia muội cũng như vậy. Hơn nữa phu nhân thường xuyên tới chỗ muội nói chuyện. Cho nên thời gian trôi qua coi như vui vẻ.



- Phu nhân?



Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng:



- Hồng Nô, sau này cô bớt nói chuyện phiếm với phu nhân đi. Phu nhân chỉ biết dạy xấu cô thôi.



- Dạy xấu muội?



Quý Hồng Nô sững sờ.



Lý Kỳ gật đầu:



- Một người suốt ngày ru rú trong nhà, sẽ không tốt cho sức khỏe lẫn tâm lý. Phải thường xuyên ra ngoài đi lại một chút. Cô có điều không biết, trước kia phu nhân cả năm chỉ có mấy lần ra khỏi nhà. Thời gian còn lại đều giống như xác ướp di động vậy, quanh quẩn ở trong phủ. Gần đây bị ta giáo huấn, mới tốt hơn một chút. À đúng rồi, cô đừng nói lại những lời ta nói với phu nhân đấy nhé.



Quý Hồng Nô ngẩn ra, mở to mắt lắc đầu. Dù nàng đơn thuần, nhưng cũng không ngốc. Những lời đó nàng không dám nói trước mặt Tần phu nhân.



Thông minh! Lý Kỳ quăng ánh mắt tán dướng, lại thở dài nói:



- Tình cảnh của cô hơi đặc thù. Đợi đến lúc tới Túy Tiên Cư hát, cô có thể thoải mái đi lại. Vốn lần yến tiệc tròn tuổi này, ta định bố trí cô đánh đàn. Nhưng thật không ngờ cô nàng Phong Nghi Nô kia lại dựa vào mối quan hệ với Thái Nhị Gia, chặn ngang một cước. Ta đã tận lực tranh thủ giúp cô, nhưng vẫn không được, còn vất vả cô giúp nàng ta phổ nhạc. Ài, sớm biết như vậy, ta nên giao việc này cho Phong Nghi Nô. Thật đúng là thiệt thòi mà.



Quý Hồng Nô vội đáp:



- Muội không sao cả. Mội người thấp hèn như muội, sao có tư cách tới phủ thái sư đánh đàn cơ chứ. Chọn Phong Hành Thủ là đúng.



- Hồng Nô, sau này cô không thể suy nghĩ như vậy. Nếu như theo cô nói, một đầu bếp như ta, có tư cách gì khiến cho thiếu công tử của sòng bạc Hồng Vạn gọi một tiếng đại ca chứ? Cái gì mà thấp hèn hay hạ tiện, tất cả mọi người đều là người, không phân chia cao thấp. Mặc dù người khác xem thường cô, cô cũng không thể xem thường chính mình. Biết chưa?



Lý Kỳ nghiêm nghị nói.



Quý Hồng Nô thấp giọng:



- Muội biết rồi.




Lý Kỳ thần sắc buông lỏng:



- Ngô đại thúc, Tào đại nương nói không sai, cháu đã đồng ý với Tào đại nương.



- Cái gì?



Ngô Phúc Vinh lăng tại chỗ.



Lý Kỳ giải thích:



- Dù cho Tào đại nương không bán, thì cũng có người nguyện ý bán. Đã như vậy, còn không bằng để cho Tào đại nương buôn bán lời thêm một khoản.



Ngô Phúc Vinh buồn bực:



- Tuy nói như vậy, nhưng Thái Mẫn Đức làm thế là để thực khách mua thịt của bọn họ rồi vào tiệm của chúng ta ăn cơm. Hiện tại khách hàng kéo tới nghe chuyện càng ngày càng nhiều. Mà chúng ta chẳng khác gì giúp đỡ bọn họ bán thịt. Như vậy sao được.



Lý Kỳ đáp:



- Nhưng chúng ta làm gì được. Cũng không thể bắt khách hàng không mua thịt của bọn họ.



- Chính là…



Ngô Phúc Vinh thở dài:



- Lý công tử, cậu mau nghĩ biện pháp đi. Cứ như vậy, thì Túy Tiên Cư của chúng ta…Nếu không, chúng ta hợp tác với Phàn Lâu.



- Không được.



Lý Kỳ lắc đầu:



- Cái tay Phàn Thiếu Bạch kia căn bản là không thành tâm hợp tác với chúng ta. Y chỉ muốn chiếm càng nhiều cổ phần của quán bar càng tốt. Tên này đúng như lời của Thái Mẫn Đức nói, mục quang thiển cận, ham món lợi nhỏ. Y cho rằng Thái Mẫn Đức vẫn chuyển thịt tới cho y là vì sợ y. Hừ, nếu như quán chúng ta đóng cửa, thì Phàn Lâu của y chính là Túy Tiên Cư thứ hai. Tiểu tử kia căn bản không phải là đối thủ của Thái Mẫn Đức.



- Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?



- Còn ba ngày nữa mới kết thúc ngày Pizza. Chúng ta cứ đợi xem thế nào.



Lý Kỳ tức giận đáp.