Bắc Tống Phong Lưu

Chương 224 : Đánh lạc hướng (p1)

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Lý Kỳ đen mặt nói:



- Lời này của Phàn lão gia tử cũng thật nói quá. Ngài đã không tin tại hạ như vậy, vì sao còn muốn hợp tác?



Phàn Chính nghiêm mặt đáp:



- Đó là vì ta biết cậu là một nhân tài. Nhưng nếu không có phu nhân nhà cậu, ta tình nguyện trước khi chết đấu với Phỉ Thúy Hiên một trận, cũng không hợp tác với cậu.



Lý Kỳ tức giận suýt ngất, kích động nói:



- Lẽ nào tại hạ không đáng để ngài tin tưởng?



Phàn Chính gật đầu:



- Đúng vậy.



Lý Kỳ trợn mắt nói:



- Rồi rồi, đợi tí nữa tại hạ quay về nói với phu nhân. Tuy nhiên lúc ngài thương lương với phu nhân, tại hạ phải ở đó. Phu nhân nhà ta đơn thuần, thiện lương. Nếu một lão hồ ly như ngài đặt bẫy gài phu nhân, chắc phu nhân còn phải thay ngài đếm bạc.



Đã Phàn Chính nói như vậy, hắn tự nhiên cũng không muốn chịu thua kém.



Phàn Chính không để ý, gật đầu nói:



- Đây là điều đương nhiên.



- Vậy còn thịt?



- Cậu yên tâm, cậu muốn bao nhiêu, ta đều mang tới bấy nhiêu cho cậu. Giá tiền bằng với giá nhập hàng của Phỉ Thúy Hiên.



- Thật không?



Lý Kỳ vui vẻ hỏi.



Phàn Chính gật đầu, có vẻ đã mệt.



Lý Kỳ nhướn mày nói:



- Tuy nhiên, nếu Phàn Lâu bán thịt hiển nhiên cho Túy Tiên Cư như vậy, chẳng phải đã nói với Thái viên ngoại rằng, hai nhà chúng ta liên hợp lại sao? Cho nên chúng ta phải làm trong bóng tối. Còn phải nghĩ biện pháp che dấu tai mắt người khác.



Phàn Chính gật đầu:



- Cậu nói không sai. Nhưng cậu yên tâm, việc này sẽ do đích thân ta đốc xúc, tuyệt đối không gây ra sai lầm gì.



Lý Kỳ lắc đầu:




- Chắc là không sai.



Thái Lão Tam gật đầu:



- Phan Lâu bố trí không ít người trong Phàn Lâu.



Thái Mẫn Đức thở phào một tiếng, cười nói:



- Vậy thì không phải lo lắng rồi.



Hoàng Văn Nghiệp sững sờ, vội hỏi:



- Lão gia, đây là vì sao? Lẽ nào trước kia Phàn thiếu công tử có đụng chạm gì với Vương Thị Lang?



Thái Mẫn Đức phất tay cười đáp:



- Văn Nghiệp, ngươi có điều không biết. Phàn Thiếu Bạch là người có tầm nhìn hạn hẹp, kiêu ngạo tự mãn, ai cũng không để vào mắt. Càng không thể so với phụ thân của y. Ta không biết y có đáp ứng Vương Thị Lang hay không. Nhưng cho dù y đáp ứng cung cấp thịt cho Túy Tiên Cư, thì giá tiền chắc chắn sẽ không thấp. Bởi như vậy, Túy Tiên Cư muốn dùng số thịt đó liều mạng với ta, ta vẫn thắng chắc.



Thái Lão Tam nhếch môi cười:



- Lão gia nói rất đúng. Đám người đó không đủ gây sợ.



Hoàng Văn Nghiệp nhìn Thái Lão Tam, nhướn mày nói:



- Lão gia, chúng ta vẫn nên cẩn thận chút.



- Ngươi nói không sai.



Thái Mẫn Đức gật đầu, hướng Thái Lão Tam dặn:



- Tiểu Tam, ngươi lập tức sai người giám sát chặt chẽ mấy cửa hàng bán thịt cung cấp thịt cho Phàn Lâu.



- Lão gia, sao chúng ta phải giám sát bọn họ, mà không phải là Phàn Lâu?



Thái Lão Tam buồn bực hỏi.



Thái Mẫn Đức cười đáp:



- Tiểu Tam, người biết nói dối, nhưng thịt thì không biết. Ta chỉ cần nắm được ba điểm, thứ nhất, Phàn Lâu rốt cuộc có đáp ứng cung cấp thịt cho Túy Tiên Cư không. Thứ hai, Túy Tiên Cư mua bao nhiêu thịt. Thứ ba, giá thịt bao nhiêu.



- À, tiểu nhân đã hiểu.



Thái Lão Tam gật đầu, sau đó lui ra ngoài.