Bắc Tống Phong Lưu

Chương 226 : Cắt tóc

Ngày đăng: 07:24 30/04/20


Sau khi tiễn ba người, Phàn Thiếu Bạch quay lại phòng, vẻ mặt không hiểu hỏi:



- Phụ thân, con thật không rõ vì sao phụ thân lại làm như vậy? Hiện tại phải là bọn họ van cầu chúng ta mới đúng. Sao giống như chúng ta cầu bọn họ vậy?



Thực ra trong lòng y luôn không tán thành khoản mua bán này. Nhưng y cũng không dám vi phạm ý của Phàn Chính.



Phàn Chính thở dài:



- Thiếu Bạch, từ nhỏ tới lớn, ta chưa từng yêu cầu con cái gì. Nhưng hiện tại chỉ sợ thời gian của ta không còn nhiều lắm. Con nhất định phải đáp ứng ta, ở trước mặt Lý sư phó, phải hạ thấp tư thế, cũng phải kết giao với hắn, không được đối địch với hắn. Ta biết trong lòng con không phục. Nhưng con phải tiếp xúc với hắn một thời gian, con mới hiểu lời hôm nay của ta.



Phàn Thiếu Bạch khinh thường nói:



- Nếu y có thể đả bại Thái viên ngoại, thì con liền đáp ứng phụ thân.



Phàn Chính thở dài, lắc đầu.



Túy Tiên Cư và Phàn Lâu ký hai bản khế ước. Một bản là để cho đám người Thái Mẫn Đức xem, giá thịt bằng với giá thịt trước kia. Còn một bản thì chính là mua thịt với giá bằng giá nhập hàng của đám người Thái Mẫn Đức.



Rốt cuộc xử lý xong chuyện thịt heo và thịt dê, Lý Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng áp lực trên vai chỉ có tăng chứ không giảm. Bởi vì còn một yến hội đang chờ đợi hắn.



Việc nhảy múa và âm nhạc, Lý Kỳ đã dạy Phong Nghi Nô xong. Phần ca múa căn bản là do nàng ta phụ trách.



Việc huấn luyện tiểu nhị mới, vẫn là do Tiểu Ngọc đảm nhiệm.



Mà Lý Kỳ, làm công việc sở trường nhất của hắn, chính là sáng tạo đồ ăn.



Hôm nay chính là ngày cuối cùng của tuần lễ Pizza. Dù tuần lễ Pizza sắp trôi qua, nhưng Tam Quốc Diễn Nghĩa thì không thể đoạn. Nếu như ngừng kể, vậy thì Túy Tiên Cư khỏi cần phải buôn bán. Mà Lý Kỳ đi đường chắc chắn sẽ bị người ném trứng thối vào mặt.



Cho nên, chưa tới giữa trưa, Lý Kỳ không dám tới Túy Tiên Cư.



Vất vả nhiều ngày như vậy, Lý Kỳ cho mình vài canh giờ nghỉ ngơi, ngủ một mạch đến khi tỉnh hẳn mới thôi.



Sau khi tỉnh dậy, Lý Kỳ tới tiền viện thư giãn gân cốt, hít đất hai mươi cái, ăn chút điểm tâm rồi tới sân nhỏ của Quý Hồng Nô.



Mấy ngày này, hắn không có thời gian để dạy Quý Hồng Nô ca hát. Dù sao đang rảnh, tới xem cầm kỹ của nàng ta có tiến triển gì không.



Mới vào trong sân, chợt nghe thấy tiếng cười ầm ĩ truyền ra từ trong phòng.



Oa! Thật nhiều người.



Lý Kỳ hiếu kỳ, đi tới trước, gõ cửa.



- Ai vậy?



Là thanh âm của Tần phu nhân.



Phu nhân cũng ở trong đó?




Lý Kỳ trợn mắt đáp:



- Giống như lúc phu nhân ba tuổi.



Bạch Thiển Dạ cười khanh khách, sau đó hướng Tần phu nhân nói:



- Vương tỷ tỷ, tỷ còn nhớ lúc Lý đại ca vừa tới đây không? Lúc đó huynh ấy chả để một mái tóc ngắn kỳ quái đó sao?



Tần phu nhân vừa nghe, nhất thời minh bạch, trừng Lý Kỳ một cái, nghiêm túc nói:



- Tóc chính là bố mẹ ban tặng, sao có thể tùy ý cắt bỏ?



Sao phu nhân toàn thốt lên những lời cổ hủ nhỉ?



Lý Kỳ phản bác:



- Phu nhân, nếu như theo lời phu nhân nói, thân thể cũng là bố mẹ ban tặng, vậy phu nhân việc gì phải che che lấp lấp, sợ người khác nhìn thấy cái gì à?



Trong lòng lại bổ sung một câu, nếu phu nhân dám lột bỏ tất cả trước măt ta, cho dù trọn đời không cắt tóc cũng đáng.



Tần phu nhân bị lời này của Lý Kỳ làm cho đỏ bừng mặt, gắt một tiếng, không nói lên lời.



Bạch Thiển Dạ cũng đỏ mặt nói:



- Huynh thật là, toàn suy nghĩ những thứ bậy bạ. Vương tỷ tỷ nói như vậy cũng là vì muốn tốt cho huynh mà thôi.



Quý Hồng Nô không dám nhiều lời, chỉ đứng một bên gật đầu, giống như cũng đồng ý với Tần phu nhân.



Lý Kỳ lơ đễnh nói:



- Thất Nương, không phải muội không biết ta. Ta là người tiêu sái như vậy. Thích làm thế nào thì làm, không quan tâm tới ánh mắt của người khác. Ta quyết tâm để mái tóc ngắn, bằng không ta khéo buồn bực mà chết.



Nói tới, hắn nhìn về phía ba nàng:



- Đúng rồi, trong ba người, ai biết cắt tóc?



Tần phu nhân chẳng muốn để ý tới hắn, ngẩng đầu lên, nhắm mắt làm ngơ.



Bạch Thiển Dạ thấy khuyên bảo vô dụng, lắc đầu nói:



- Muội chưa từng cắt tóc bao giờ.



- Lý đại ca, thời gian mẫu thân của muội bị bệnh, muội từng giúp bà ấy cắt tóc mấy lần. Không biết có được không?



Quý Hồng Nô nhỏ giọng hỏi.